Khi nhìn thấy tin nhắn, Tống Kim Triêu sửng sốt vài giây, sau đó, lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng buông lỏng, đáy mắt sắc bén thu hồi mấy phần.

Đem toàn bộ các bức tranh phác thảo bỏ vào trong phòng thay quần áo, Tống Kim Triêu thay bộ quần áo khác chuẩn bị rời đi, Keon lúc này gõ cửa mà tiến vào.

Nhìn thấy dáng điệu này, Keon vội vàng đem người cản lại: “Cậu đây là muốn ra ngoài?”

Tống Kim Triêu nhàn nhạt ừ một tiếng, gương mặt tuấn tú không tỏ vẻ gì.

Vừa nãy tiến vào, mấy người vệ sỹ ngoài cửa giống bức tường đứng chắn ngoài cửa, từ ngày Tống Trí Viễn nổi trận lôi đình rời đi, vệ sỹ đứng canh ngoài cửa lại nhiều hơn hai người.

“Hiện tại tốt hơn hết là đừng ra ngoài.” Keon cho cậu lời đề nghị, cậu như vậy mạo muội ra ngoài, không chừng sẽ cùng những người vệ sỹ bên ngoài xảy ra xung đột.

Tống Kim Triêu cau mày, lắc đầu nói: “Tôi muốn gặp một người, cô ấy đang ở bên ngoài.”

Tuy rằng không hiểu vì sao cô lại biết viện điều dưỡng mình đang nằm, nhưng Lục Niêm NIệm đã tới rồi, hơn nữa khoảng cách giữa hai người không xa, giờ khắc này chính là cậu rất muốn gặp cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu có bộ dạng vội vã đi gặp một người, Keon lập tức hiểu rõ, lập tức dang tay ra rồi nhún vai, “Vậy tôi sẽ giúp cậu một lần.”

Keon cũng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dùng cách của ngày hôm qua, trong lòng biết cách này cũng không phải là an toàn, may thay Tống Kim Triêu vẫn là thuận lợi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ngoài cửa một tên vệ sỹ lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Mạn.

Nhìn bệnh viện trước mặt, Lục Niệm Niệm luôn cảm thấy cùng với bệnh viện phổ thông không giống nhau, địa chỉ này là Tống Duẫn Hành nói với cô, kiến trúc bốn phía không lớn, cách trung tâm thành phố cũng rất xa, có cảm giác hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Biết được vị trí chính xác của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm dậy thật sớm, sau khi mua một chút điểm tâm sáng, bắt ba tuyến xe mới tới, bánh bao trong cặp lồng đã nguội.

Thời gian chờ đợi có chút dài, Lục Niệm Niệm ôm cặp lồng, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, mũi chân lại đá một hòn đá nhỏ.

Khi Tống Kim Triêu đi ra, chính là nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô gái mặc váy dài liền thân tắm mình trong ánh nắng, tâm tình nhìn qua không tệ, khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, đá hòn đá nhỏ, tự mình chơi vui vẻ.

Rốt cục nhìn thấy cô, Tống Kim Triêu dừng lại bước chân, đứng ở cách đó không xa, giống như đợi cô phát hiện ra mình.

Một lát sau, Lục Niệm Niệm lơ đãng ngẩng đầu, trong tầm mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó, trên mặt cô lập tức nở nụ cười xán lạn, cô vẫy tay: “Tống Kim Triêu, tớ ở đây!”

Không đợi người đàn ông đáp lại, Lục Niệm Niệm ôm cặp lồng nhanh như bay chạy qua.

Hô hấp của Lục Niệm khó khăn, vội vã luống cuống nhìn cậu: “Kim Triêu, tớ còn tưởng rằng cậu không đến.”

Tống Kim Triêu không lên tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn về phía cô nở nụ cười, một sợi tóc xõa ra dừng trên khóe môi cô, cậu đưa tay ra, động tác dịu dàng thay cô đem sợi tóc vén ra sau tai.

“Kim Triêu, cậu ăn sáng chưa?”

Lục Niệm Niệm lại hỏi, có chút lo lắng cậu đã ăn rồi, tuy rằng cô dậy sớm, nhưng ai biết nơi này xa như vậy, cô ngồi xe gần hai giờ mới tới nơi.

Tầm mắt chú ý tới chiếc cặp lồng trong tay cô, Tống Kim Triêu mặt mày ôn hòa lắc đầu, mở miệng: “Không có.”

Nghe vậy, ánh mắt của Lục Niệm Niệm sáng lên, tay thon dài, tinh tế lôi kéo cậu: “Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó, ăn cái này.”

Tống Kim Triêu bị cô kéo đi, một tay khác nhận cặp lồng còn có túi sách trên lưng cô, túi sách nặng trình trịch, Tống Kim Triêu không nhịn được nhìn cô, trung tâm thành phố cách viện điều dưỡng không có tàu điện ngầm chạy thẳng, ngồi xe rất lâu.

Hai người đi hơn mười phút, rốt cuộc nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, bên trong có bàn ăn dành cho khách nghỉ ngơi.

Lục Niệm Niệm nắm tay Tống Kim Triêu đi qua, sau khi ngồi xuống, lại từ trong túi sách lấy ra hai đôi đũa.

Mở cặp lồng ra, bánh bao đều dính vào một khối, tạo thành một đống, đã nguội.

Lục Niệm Niệm có chút áy náy đóng cặp lồng lại: “Đều nguội rồi, đừng ăn nữa?”

Lo lắng Tống Kim Triêu ăn đồ nguội sẽ đau bụng, huống hồ cậu còn là một bệnh nhân.

Tống Kim Triêu không để trong lòng, từ tay cô rút lấy một đôi đũa, vẻ mặt dịu dàng, tiếng nói trầm thấp ôn nhu: “Không cần, tớ thích ăn cái này.”

Ngón tay của cậu thon dài trắng nõn, động tác ăn hiển nhiên cũng lộ ra dáng vẻ anh tuấn, nhã nhặn.

Lục Niệm Niệm nhịn không được nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt tròn xoe sáng lên, lông mi dài mà cong nhẹ nhàng lay động, giống như cánh chim nhẹ nhàng chuyển động.

Cô gái trước mặt dịu dàng gọi cậu: “Kim Triêu.”

Tống Kim Triêu đang ăn bánh bao, ngưng mắt nhìn cô.

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, từng chút từng chút tới gần cậu, hiện ra chút dè dặt mang theo vẻ e lệ.

Tống Kim Triêu thậm chí cảm nhận được trên người cô có vị dâu tây nhàn nhạt, âm thanh của cô rất nhỏ, cậu lại nghe rõ ràng.

“Tớ dường như càng ngày càng thích cậu.”

Giống như bây giờ vậy, nhìn cậu ăn đồ ăn, Lục Niệm Niệm liền cảm thấy cực kỳ cao hứng, trong lòng tràn đầy những bong bóng màu hồng.

Tống Kim Triêu mỉm cười, mặt mày anh tuấn mang theo ý cười, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên mang theo độ cong không dễ phát hiện, cùng ngày thường, bộ dáng lạnh lùng hoàn toàn như hai người khác nhau.

Lục Niệm Niệm nhìn về phía cậu, vội vàng hét lên một câu: “Kim Triêu, đừng nhúc nhích!”

Nói xong, cô nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra điện thoại di động, ngữ khí hưng phấn: “Duy trì vẻ mặt khi nãy, một giây liền xong.”

Cô gái di chuyển tới ngồi cùng hàng ghế với cậu, Tống Kim Triêu ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với camera trên di động, màn hình lóe lên.

Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn điện thoại cười ngốc nghếch, cuối cùng đem Tống Kim Triêu tuấn mỹ, thịnh hành đặt làm hình nền, sau này nếu như mỗi ngày không thể gặp mặt, nhìn ảnh cũng không tồi.

“Đây chính là lần đầu tiên hai chúng ta chụp ảnh chung với nhau.”

“Kim Triêu, cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Niệm Niệm cười híp mắt hỏi cậu, hai người trên ảnh hai vẻ mặt khác nhau, tâm tình Tống Kim Triêu rất hờ hững, nhìn qua so với ngày thường dịu dàng hơn chút, Lục Niệm Niệm cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.

Tống Kim Triêu rất thích tấm hình này, cảm thấy Lục Niệm Niệm chụp rất □□.

Thấy cậu không nói lời nào, Lục Niệm Niệm không nhịn được nhìn lén cậu, “... Cậu có cảm thấy chúng ta rất có tướng phu thê không?”

Nghe vậy, Tống Kim Triêu sửng sốt, chậm chạp phản ứng lại, gương mặt tuấn tú, trắng nõn có chút đỏ.

Cậu liếc mắt nhìn về phía cô, có chút luống cuống, lần đầu tiên cảm thấy lời cô gái này nói ra thật doạ người.

Nhìn thấy tai cậu phiếm đỏ, Lục Niệm Niệm mắt cười cong cong, hai tay chống cằm, bộ dáng hiểu rõ, lại hào phóng vỗ vỗ vai cậu: “Thôi bỏ đi, cậu không nói tớ cũng không biết.”

Tống Kim Triêu không nói gì ăn hết bánh bao trong cặp lồng, đứng dậy đi tới khu mua sắm, lúc trở về đưa cho Lục Niệm Niệm một chai nước, còn có hai miếng bánh sandwich.

Cậu nói: “Say này nhớ phải ăn sáng.”

Nói xong, Tống Kim Triêu mở chai nước lọc, ngửa cổ lên tạo thành một đường thẳng, yết hầu chuyển động, Lục Niệm Niệm nâng mắt, lặng lẽ nhìn cậu.

Người này sao lại biết cô không có ăn sáng? Chẳng lẽ lúc nãy bụng cô kêu lên cậu đều nghe thấy?

Người trước mắt động tác không có ngừng lại, Tống Kim Triêu buông chai nước xuống, cầm lấy một miếng Sandwich giúp cô mở màng bọc ra, sau đó đưa qua.

Lục Niệm Niệm vừa ăn, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu thời gian ngừng lại vào giờ khắc này thật tốt,  hôm nay Tống Kim Triêu cực kỳ dịu dàng, hai người sống chung với nhau để cô có loại ảo giác giống như vợ chồng lâu năm.

Cách cửa hàng tiện lợi không xa, hai người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, yên lặng quan sát tình hình bên trong cửa hàng tiện lợi, mắt thấy hai người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, lặng lẽ ấn xuống nút chụp của di động trong tay.

Hôm nay tới đây, Tống Duẫn Hành nói với cô, Tống Kim Triêu gần đây rất nhàn rỗi, nếu như cô có thể tới đây, Tống Kim Triêu mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng nhất định rất cao hứng.

Do vậy Lục Niệm Niệm mang theo bài tập tới đây, như vậy hai người có thể ở cùng nhau lâu hơn một chút.

“Kim Triêu, tớ mang theo bài tập tới, cậu sẽ dạy tớ giải các đề bài chứ.”

Bây giờ ở chỗ này cũng không tồi, ít nguời hơn nữa còn yên tĩnh, Lục Niệm Niệm ôm cặp sách nặng trình trịch, lấy sách bài tập ra.

Tống Kim Triêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức thu hồi ánh mắt, mí mắt hơi rủ xuống, sau khi suy tư thì đứng dậy: “Niệm niệm, đi theo tớ.”

Nhanh chóng thu dọn cặp sách, Tống Kim Triêu nắm tay cô nhanh chóng rời đi.

Lục Niệm Niệm còn không rõ tình hình, liền bị nguời nắm tay tiến vào trong bệnh viện, có thang máy cũng thành thừa, sau khi rẽ trái rẽ phải một lượt, hai người lại cọ sát đi thẳng tới lầu bốn.

Tới một gian phòng tư vấn tâm lý, cửa không khoá, Tống Kim Triêu mang cô tiến vào, lập tức khoá trái cửa, thuận tiện kéo thêm rèm cửa.

Vừa nãy đi có chút vội vàng, Lục Niệm Niệm vẫn còn thở hổn hển, vẫn luôn nhìn hành động của Tống Kim Triêu, không nhịn được tưởng tưởng viễn vổng.

Phòng tư vấn tâm lý của Keon được tính là lớn, trước mắt chỉ có thể là nơi ẩn nấp tạm thời.

Tống Kim Triêu đem cặp sách đặt lên bàn, lại bước tới bên cạnh máy lọc nuớc lấy hai cốc nước, quay đầu liền nhìn thấy Lục Niệm Niệm nghiêng đầu đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Lục Niệm Niệm đi tới bên cạnh chiếc bàn, chủ động lấy một chiếc ghế ra ngồi cùng cậu một chỗ, nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên nở nụ cười.

Tống Kim Triêu còn chưa hiểu, não của cô gái này luôn có chút kỳ lạ.

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, lông mi dài nhẹ nhàng chuyển động, khóe môi hơi cong, nụ cười có chút giảo hoạt: “Triêu Triêu, có phải cậu muốn cùng tớ làm chuyện xấu?”

Không phải cô không nhìn ra, khi nãy vừa bước vào, cậu liền kéo rèm cửa sổ lại, nếu như không làm chút chuyện xấu, cô cảm thấy có chút đáng tiếc!

Tống Kim Triêu: “...”

Sự thực chứng minh là Lục Niệm Niệm nghĩ nhiều rồi, Tống Kim Triêu là quân tử chân chính, thái độ dạy cô làm bài vô cùng nghiêm túc, nghiêm khắc mà còn nghiêm túc, làm cho cô trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng của thầy giáo vật lý cuờng đầu trọc.

Lục Niệm Niệm vừa làm bài tập vật lý, vừa chu môi vừa nhìn trộm Tống Kim Triêu, nhìn cậu cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, làm gì còn chút dịu dàng vừa nãy...

“Kim Triêu, cậu có thể đừng hung dữ như vậy được không?”

“Nhìn cậu như vậy trông rất khó coi.” Lục Niệm Niệm vừa viết, vừa nhỏ giọng oán hận.

Tống Kim Triêu nghe thấy lời này, liếc nhìn Lục Niệm Niệm, ánh mắt rơi trên tập sách bài tập vật lý của cô, không nhịn được thở dài, “Cậu làm mười câu, đều sai hết.”

Hơn nữa cậu cũng giảng qua rất nhiều lần, cô gái này dường như trí nhớ rất kém, câu hỏi đã từng làm qua một chút ấn tượng cũng không có.

Nói đến vật lý, Lục Niệm Niệm cau mày, bộ dạng giống như bị táo bón,  cô theo thói quen cắn nắp bút, đối diện với ánh mắt Tống Kim Triêu, cười hì hì: “Kim Triêu, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?”

Lục Niệm Niệm tay chống cằm nhìn cậu, con ngươi đen như mã não mỉm cười nhìn cậu.

Tống Kim Triêu hờ hững ừ một tiếng, đem các câu hỏi đã sửa đưa cho cô.

Cô gái đối diện ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.

Ánh mặt cậu thiếu niên trở nên sâu thẳm, nhẹ nhàng tiến tới gần.

Lục Niệm Niệm nháy mắt, môi hồng mở ra đóng lại: “Xác định không làm chuyện xấu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play