Dương Mai lại một lần nữa mơ thấy vùng biển không yên bình cùng Giang Thủy chết trong biển. Lúc này cô không tỉnh lại, bàng quan theo dõi quá trình chết đuối.

Hình ảnh vừa chuyển, cô nhìn thấy những gương mặt tối đen không rõ, bọn họ xách theo đao to hùng hổ đi đến, chém ngã cây đại thụ cô dốc lòng che chở.

Cô muốn ngăn bọn họ nhưng lại phát hiện tốc độ bọn họ chặt cây so với tốc độ chặn lại của cô còn nhanh hơn nhiều, chờ tới thời điểm cô đứng ở nơi đó, những bóng đen đã khiêng đại thụ đi không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn lại rễ cây xấu xí đứng tại chỗ.

Giấc mộng liên hoàn này quá chân thật, cho nên càng đáng sợ. Dương Mai ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không tỉnh lại, vẫn còn bồi hồi trong mộng.

Cùng lúc đó, Giang Thủy cũng đang nằm mơ. Nhưng mà anh mơ một giấc mộng đẹp.

Ở trong mộng, anh về tới mùa hạ lúc ban đầu, trên sân trường dạy lái xe cuồn cuộn khói bụi nóng nực, Dương Mai như một khối bạch ngọc lạnh lẽo, chợt xuất hiện trước mắt anh.

Thật không biết người phụ nữ này phát bệnh thần kinh gì, thế nhưng lại coi trọng anh, dùng thủ đoạn cả người để đối phó với anh, vừa câu vừa dẫn, cuối cùng trực tiếp lấy ra gậy tre câu cá, coi anh là con cá béo mập.

Khương Thái Công câu cá, dùng thẳng câu. Anh còn tự nguyện cắn câu. (Khương Thái Công hay Khương Tử Nha dùng cần câu chỉ là một nhánh cây thẳng không móc mồi dùng để “câu” Văn Vương, câu chuyện này các bạn có thể tìm cụ thể hơn trên GG)

Khi đó thật tốt, Giang Thủy nghĩ, nếu anh có một bánh răng thời gian, nhất định sẽ dùng sức quay nó lại, làm thời gian lùi lại, trở về mùa hè ấy.

Khi tỉnh lại, thời gian không hề lùi lại, nó không lưu tình chút nào trôi đi cực nhanh.

Giang Thủy hoảng hốt nhìn chính mình, lại nhìn người phụ nữ trên giường, cứ việc không muốn, nhưng suy nghĩ vẫn nhanh chóng nối đường ray tới thời gian hiện tại.

Đây là chuyên khoa chỉnh hình của một bệnh viện ở Bắc Kinh. Mấy chục tiếng đồng hồ trước, người phụ nữ trên giường còn tung tăng nhảy nhót. Bây giờ đã nằm xuống đây, cả người bị quấn như xác ướp.

***

Mấy chục tiếng đồng hồ trước, lúc trời xẩm tối, anh nhìn từ cửa sổ phòng Vương Chấn, thấy bóng dáng lão Lưu, không nói hai lời lập tức lao xuống lầu. Ở cửa thang lầu đụng phải Dương Mai đang đi lên, anh không kịp giải thích, chỉ sợ ảo ảnh kia lại biến mất không thấy.

Bóng dáng kia lên xe, xe đi vào tuyến đường chính, lập tức rời xa anh.

Anh vội vàng ngồi lên chiếc xe motor cũ nát kia, “bùm” một tiếng đuổi theo đuôi.

Anh đi đâu, cô đi đó, anh đi mạo hiểm, cô đi cùng anh.

Khi đó, anh không nghĩ tới có một loại hối hận gọi là biết vậy chẳng làm.

Dương Mai lái xe của Vương Chấn đuổi theo, vì mượn xe làm chậm vài phút, cho nên tốc độ lái xe của cô nhanh hơn nhiều so bình thường. Kỳ thật Dương Mai chưa từng lái xe quá nhanh, trước kia cho dù có chuyện rất gấp, cô cũng sẽ tuân thủ quy tắc giao thông, đi trong tốc độ cho phép, có thể đi chậm thì sẽ đi chậm.

Lái nhanh như vậy, trong lòng cô không yên tâm, một thanh âm trong đầu nói: Quá nguy hiểm! Mau dừng lại! Nhưng tay chân cô lại không nghe lời.

Bởi vậy, một khắc khi xe bị đâm ở ngã tư đường, cô không có một chút kinh ngạc nào. Kỹ thuật lái xe của cô vừa kém, vừa tùy hứng, trong phút chốc túi hơi bắn ra, cô vô cùng muốn chắp tay trước ngực, sau đó ước một điều với ông trời: Đừng chết! Đừng chết! Cô còn phải trồng lại cái cây lệch tán kia một lần nữa.

“Cây lệch tán” sau khi nghe thấy âm thanh ở phía sau, một bên cưỡi motor một bên quay đầu lại xem, cứ như vậy quay đầu lại ba lần, cuối cùng mới phanh xe lại.

Anh gọi điện thoại cấp cứu, một thân máu me tới bệnh viện, sốt ruột chờ khám giải phẫu, mãi cho đến bây giờ tỉnh ngủ ở trước giường bệnh.

Thời gian dài như vậy, đầu óc anh vẫn luôn ở trong trạng thái chết máy, thật vất vả cười được một lát ở trong mộng, sau khi tỉnh lại một chậu nước lạnh lâp tức đổ xuống đầu, trong không khí có một thanh âm lạnh như băng đang nói chuyện: Nếu cô ấy chết, mày phải chôn cùng.

Tốt, anh sẽ chôn cùng.

Giang Thủy không suy nghĩ gì gật gật đầu.

Sau đó, thanh âm kia lại nói: Vì sao mày cứ phải làm thế? Vì sao mày cứ làm cô ấy không vui? Vì sao mày làm cô ấy khóc?

Giang Thủy vô ý thức nhìn chằm chằm vào điểm nào đó trên giường bệnh, lẩm bẩm tự nói: “Tôi muốn kiếm tiền, tôi chỉ là muốn kiếm tiền… Rất nhiều rất nhiều tiền.”

Thanh âm hỏi: Vì sao mày muốn kiếm tiền?

Đáp: “Không có tiền không thể sống.”

Thanh âm cười lạnh: Một năm trước, mày nghèo đến không xu dính túi, nhưng vẫn sống tốt.

Anh liếm liếm môi, cảm thấy có áp lực thật nặng đè ép ngực mình.

Hỏi lại: Vì sao mày muốn kiếm tiền?

Giang Thủy chuyển ánh mắt lên mặt Dương Mai, trước ngực như có một khối đá đang đè nặng khó chịu. Nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, đáp án của anh ẩn trong sương mờ, gió thổi qua, sương mù tan. Đóa hoa kia theo một giọt nước mắt của anh rơi xuống nở rộ: Vì cô ấy, vì cô ấy, tất cả đều là vì cô ấy. Chính anh đã quên.

Giang Thủy cảm thấy hơn một năm nay chính mình đã sống như một  kẻ khốn nạn. Tay anh run rẩy với qua, muốn sờ mặt Dương Mai, đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Anh nhìn về phía sau, không đợi người tới đuổi một câu, anh đã ngoan ngoãn rời đi.

Về nhà nấu canh xương hầm, người bệnh gãy xương uống có thể khôi phục tốt hơn.

***

Thời điểm anh trở lại bệnh viện, Dương Mai đã tỉnh, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đang cùng ba Dương mẹ Dương giằng co. Giang Thủy cong cong khóe miệng cực nhẹ, cãi nhau cũng được, đánh tới cũng được, không có gì so với cái này càng chân thật ấm áp.

Khi anh vào cửa, hộ sĩ trong phòng bệnh đang đi ra. Anh chỉ chỉ bên trong, hỏi: “Sao lại thế này?”

Hộ sĩ đáp: “Người bệnh không muốn đi WC.”

“Vì sao?”

“Còn có thể vì cái gì, xấu hổ thôi.”

Giang Thủy đi vào, liền nghe thấy mẹ Dương nói: “Con ngoan cố cái gì chứ? Còn ngượng ngùng sao? Khi còn nhỏ đại tiểu tiện đều là mẹ hầu hạ. Bây giờ mẹ hầu hạ con, con còn không vui? Mẹ còn không muốn dọn phân lau nước tiểu cho con đâu.”

“Lau nước tiểu cái gì chứ, có ống dẫn tiểu cần gì mẹ phải tốn công.”

“Đúng thế, có ống dẫn tiểu, nhưng không có ống dẫn phân! Con không định ị phân à?”

Dương Mai còn muốn nói, ba Dương đã ho khan một tiếng, đầu ngón út dựng thẳng lên, chỉ chỉ cửa. Giang Thủy nói: “Cháu làm canh xương hầm.” Nói xong, liền đặt bình giữ ấm lên bàn.

Mẹ Dương ba bước lại đây, một cái tát vụt qua.

Tay Giang Thủy ở giữa không trung cứng lại một chút, giống như máy móc rỉ sắt ngừng lại, nhưng rất nhanh, lại động đậy, vững vàng buông bình giữ ấm xuống.

Thời điểm nâng mặt lên, anh thậm chí như gió thổi mây bay cười cười: “Chú, dì muốn ăn sáng gì, cháu đi nhà ăn mua.”

“Cút!” Mẹ Dương quát.

Giang Thủy gật gật đầu, im lặng không lên tiếng rời đi.

Anh tới nhà ăn ăn cơm sáng, cà thẻ của chủ nhiệm khoa. Vị chủ nhiệm này là người quen của Lý Vân, trong xã hội hiện nay, ở bất kỳ địa phương nào, không có người quen không dễ sống.

Dương Mai làm xong giải phẫu, phải nằm chờ ở hành lang. Không chỉ cô, còn có người bệnh khác cũng đang đợi phòng bệnh. Thật vất vả sắp xếp xong, còn bị người khác chen chân. Trong lòng Giang Thủy biết rõ ràng, không có quan hệ thì có thể phải ngủ ở hành lang đến khi xuất viện.

Anh đi tìm một vị bác sĩ, bác sĩ này đã từng xuất hiện vài lần trong vòng bạn bè của anh. Một lần là đi ra ngoài câu cá, tâm anh không tĩnh, khuyết thiếu kiên nhẫn, căn bản không ngồi được, một ngày qua đi cũng không thu hoạch được gì. Thời điểm nhụt chí, chính là vị bác sĩ này xuất hiện, mang theo một sọt cá sống, nói gì cũng muốn chia cho anh mấy con.

Một lần là khi ăn cơm ở Nông Gia Nhạc, đều biết anh rộng lượng, mười mấy người kết phường rót rượu cho anh, cuối cùng đương nhiên anh bị chuốc xỉn, rốt cuộc là vị bác sĩ này thay anh chắn rượu. Một ly uống xong, hướng anh chớp chớp mắt: “Người trong giang hồ, nào có ai không bị một đao? Hôm nay thay cậu chắn một đao!”

Đều nói quan hệ giữa người với người là một cái vòng, vòng đi vòng lại, mặc kệ vòng bán kính này dài thêm bao nhiêu, cuối cùng chỉ cần đầu đuôi nối tiếp, vòng người trên đều sẽ liền thành một khối. Mọi người không phải bạn bè thì chính là bạn của bạn.

Bạn bè gặp nạn, hẳn nên ra tay tương trợ. Giang Thủy không nghĩ tới, vòng “Bạn bè” kia, rốt cuộc có quan hệ tới lợi ích. Không có mấy người sẽ âm hiểm bỏ đá xuống giếng, nhưng lại nhiều phần thờ ơ lạnh nhạt.

Vị bác sĩ kia trở mặt không nhận người, nhưng có thể nhìn ra là kẻ xử sự khéo đưa đẩy. Giang Thủy đã rơi xuống như ngày hôm nay, hắn còn hiểu được cho chình mình một đường lui, không nói sống chết, không xé rách da mặt, đây là đề phòng Giang Thủy có ngày Đông Sơn tái khởi.

Nhưng Giang Thủy không ngốc, lời nói của người này chuyện không liên quan mình thì treo lên cao, anh nghe được rõ ràng.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đạo lý này ai cũng hiểu. Anh lập tức mang đầu hổ lớn Lý Vân ra cứu cấp, quả nhiên, vẫn dùng tốt. Còn là chủ nhiệm khoa, quyền lực lớn hơn.

Phòng bệnh rất nhanh liền có, còn là giường đơn.

Nghĩ đến đây, Giang Thủy thảm đạm cười cười. Cười chính mình, cười xã hội, cười nhân sinh.

Hai ba miếng anh đã giải quyết xong bánh bao cháo, sau đó đóng gói hai phần, tìm một hộ sĩ quen mặt mang qua, còn cố ý dặn dò đừng nói là anh mua.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh tìm khách sạn cho ba Dương mẹ Dương. Anh đoán hai ông bà sẽ không muốn ở nhà mình, chính anh bây giờ cũng không muốn ở căn nhà kia, vừa nhìn thấy nó, liền nhớ tới sự thật chính mình chỉ là một kẻ khốn khiếp.

Thời gian cơm trưa, Giang Thủy vốn tính một mình tìm tiệm cơm nhỏ yên lặng giải quyết, tiệm cơm còn chưa tìm được, Dương Mai đã tìm tới anh — gọi điện thoại tới tìm.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, xác ướp Dương Mai cùng mẹ Dương còn chưa cãi nhau đủ, vẫn là vì chuyện buổi sáng.

Mẹ Dương vừa thấy Giang Thủy, đôi mắt lại trừng lên, lão hổ còn chưa phát uy, Dương Mai đã cản bà lại: “Đừng mà mẹ, mẹ lại muốn động thủ? Đánh ‘hộ lý’ của con chạy mất thì làm sao bây giờ?”

Trừ Dương Mai ba người còn lại đều sửng sốt. Mẹ Dương phản ứng lại nhanh nhất, trợn mắt há hốc mồm chỉ chỉ Giang Thủy: “Con nói cậu ta á?”

Dương Mai gian nan gật gật đầu, “Mẹ không phải không yên tâm hộ lý thuê sao? Anh ấy thì mẹ có thể yên tâm đi.”

Mẹ Dương đương nhiên không yên tâm, trước không nói bà có bao nhiêu thống hận người đàn ông này, liền tính thật để anh làm, một người đàn ông to lớn tay chân không biết nặng nhẹ, nếu làm Dương Mai bị thương, bà là người làm mẹ không phải sẽ đau lòng chết sao.

Bất quá Dương Quốc Cường nói có đạo lý, tính tình Dương Mai rất cứng cỏi, nói không cho bọn họ động tay thì sẽ không để cho bọn họ động tay. Bằng không, đã không nghẹn một buổi sáng không “đi ngoài”.

Dù có mẹ nó cứng hơn nữa, ở trước mặt con gái vẫn mềm lòng.

Ba Dương thoáng kéo tay áo bà một cái, bà liền ỡm ờ đi theo ra khỏi phòng bệnh, khi đi ngang qua Giang Thủy, như cọp mẹ dặn dò anh một câu: “Dương Mai muốn đại tiện, cậu đỡ nó đi, tay chân nó không thuận tiện.” Mới vừa xoay người qua, nhớ tới cái gì lại quay lại, “À còn có, nhớ rửa sạch sẽ cho nó!”

Nghiễm nhiên là bộ dáng quý bà nhà giàu sai sử người hầu.

Giang Thủy gật đầu, đi về phía Dương Mai.

Hai con mắt Dương Mai quay tròn chuyển động, mắt thấy bàn tay to duỗi tới mông mình, lập tức kêu lên: “Thôi bỏ đi, em không có cảm giác gì cả!”

Giang Thủy nói: “Em nhịn mãi, sẽ táo bón.”

Dương Mai nhướn mày đẹp, “Anh rủa ai đấy!”

“…”

Nhân lúc anh sửng sốt, Dương Mai tránh sáng một bên. Đang khó khăn dịch mông, nghe anh buồn đầu buồn não toát ra một câu, “Anh xin lỗi.”

Đổi lại cô sửng sốt.

Giang Thủy rũ đầu, Dương Mai nhìn không thấy biểu cảm của anh. Nhưng cô suy đoán, lúc này nhất định anh vô cùng khổ sở vô cùng uể oải vô cùng hối hận. Này liền đủ rồi. Xem đi, cô chính là dễ thỏa mãn như vậy đấy, chỉ một chút tình yêu đã đủ để cho cô vui quên trời đất, đủ để hấp dẫn cô vượt mọi chông gai không quay đầu lại.

Trong lòng vui sướng, trên mặt lại không hiện, cố làm ra vẻ mà “hừ” một tiếng, “Còn tái phạm không?”

Giang Thủy lắc đầu, “Em đánh tỉnh anh.”

Dùng máu thịt của cô.

Cho nên một cái tát của mẹ Dương vào buổi sáng nay, thật sự là không đau không ngứa.

Nếu anh khốn nạn, ngàn vạn đánh tỉnh anh, anh tuyệt không đánh trả, chỉ cầu cô đừng từ bỏ anh.

Anh còn nhớ rõ lời nói của chính mình, cô cũng nhớ rõ.

Khi đó, Dương Mai cảm thấy toàn bộ không gian đều rất lừa tình, đôi mắt khắc chế không được mà chua xót, muốn dùng tay xoa một cái, nâng lên tới mới phát hiện cô bây giờ là người không tay. (đừng hiểu nhầm, bị băng bó kín mít thôi chứ không phải mất tay đâu ạ)

Vì thế ngồi thẳng lại, cọ mặt một cái vào quần áo Giang Thủy coi như xong việc.

Cô nói: “Họ Giang, em bây giờ bó tay còn muốn anh chùi đít đấy, anh đừng ghét bỏ em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play