Sắc trời từ trắng chuyển sang đen, bụng từ no đến đói, lại ở trên giường thêm nữa, khả năng sẽ đến thiên hoang địa lão. (Trời cùng đất tận, tận thế)
Dương Mai đẩy Giang Thủy: “Rời giường.”
Giang Thủy quá nặng, căn bản đẩy không nổi anh, chính anh cũng lười, cứng rắn giống như cục đá, “Sao em không dậy?”
“Em lười.”
“Anh cũng lười.”
Hai người đều lười, vậy không có cách nào.
“Anh nghe xem.”
Anh thoáng chú ý: “Nghe cái gì?”
Âm thanh ục ục.
“Bụng em đang kêu.”
Anh cười một cái, hôn lên mặt cô, “Muốn ăn cái gì?”
“Thịt bò, còn có rau dưa, thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”
Cô khó được có ham muốn ăn uống. Giang Thủy tiếp thánh chỉ liền lập tức ra cửa mua đồ ăn, sau đó tự mình xuống bếp. Phòng bếp rất sạch sẽ, nhưng không phải loại sạch sẽ do mỗi ngày dọn dẹp lại mà là sạch sẽ do đã lâu chưa từng đụng đến.
Giang Thủy kêu Dương Mai xuống giường, “Đã bao lâu em không dùng tới bếp?”
Cô đáp: “Từ sau khi anh đi Bắc Kinh.”
Anh hỏi: “Vì sao không dùng?”
“Không có tâm tình.”
Mấy tháng này, cô thường thường không có tâm tình gì — đương nhiên không phải tâm tình tốt, nhưng cũng không phải tâm tình kém, chỉ là không có tâm tình gì cả. Nhấc không nổi tinh thần, làm cái gì cũng đều ngây ngốc.
Trong lúc đó Lý Diễm đã tới nhà cô một lần, nói chuyện cười cho cô nghe, nói chuyện phiếm với cô, cô không có tinh thần ứng phó. Cuối cùng Lý Diễm nổi giận, đập cửa mà đi. Một đoạn thời gian thật dài, ngôi nhà này trống không, chỉ có âm thanh của một mình cô — âm thanh lê dép xoàn xoạt.
Dương Mai nói: “Anh xem, em như vậy đều là bởi vì anh không từ mà biệt.”
Giang Thủy im lặng, một lát sau, anh hỏi: “Ba mẹ em đâu?”
Cô khổ sở cười cười: “Cũng là vì anh, đều không để ý tới em.” Nhìn lịch bàn một cái, tính nhẩm ngày một chút, lại nói: “Đã vài tháng, đều là tự em quyết định.
Giang Thủy cúi đầu, yên lặng lại thả một cái đùi gà vào trong chén Dương Mai.
Cô trả lại anh một khối thịt mỡ to bóng nhẫy.
“Anh là đồ không có lương tâm.” Cô mắng, “Em cũng bắt đầu rụng tóc rồi, lại quá mấy ngày chắc sắp bị bệnh trầm cảm. Anh thì sao? Anh khen ngược, một tháng gọi một cuộc điện thoại, cũng không biết anh ở Bắc Kinh nhàn tản nhiều sung sướng đâu.”
“Một chút cũng không nhàn hạ, một chút cũng không sung sướng.” Anh nói.
“Như thế nào không nhàn hạ, như thế nào không sung sướng chứ?” Cô truy vấn.
Anh không trả lời, theo bản năng dùng tay sờ tóc trên đầu mình. Hai tháng trước, tóc của anh vẫn là màu hoa râm, khi Lý Diễm nhìn thấy, còn chê cười anh nhìn còn già hơn cô ta.
Quá mấy ngày anh liền đi cửa hàng nhuộm tóc nhuộm đen trở lại, nhưng không bao lâu lại phai màu, còn có tóc bạc mới mọc ra.
Tóc đỏ nói, đây là tâm bệnh, nhuộm tóc là trị ngọn không trị gốc.
Nhưng một đầu tóc bạc quá khó coi, Giang Thủy liền đi xem Trung y, uống trung dược điều dưỡng thân thể, lại qua một đoạn thời gian, tâm tính cũng thay đổi, tóc đen mới trở về.
Quá trình như vậy sao có thể nhàn hạ, sao có thể sung sướng?
“Xem, anh còn cường tráng hơn.” Dương Mai xoa bóp cánh tay anh, nói.
Sau đó, vì biểu hiện trong khoảng thời gian này cô đích xác trải qua vất vả, cô thò cánh tay của mình tới gần tạo sự đối lập, cái này càng rõ ràng.
“Xem đi xem đi.” Cô ồn ào mà rất đắc ý.
Giang Thủy buồn cười, trên bàn cơm động tay động chân với cô: “Nhưng mà nơi này của em béo.”
Chỉ ngực cô.
“Anh cút.”
Không bao giờ dây dưa cái đề tài này nữa, ngoan ngoãn ăn xong cơm.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi xuống quảng trường tản bộ.
Trên quảng trường ánh đèn ngời sáng, từ xa nhìn lại vô cùng xinh đẹp, giống như ở giữa cung đình, còn có suối phun đa dạng, quảng trường mỹ lệ như vậy nhưng lại rất quạnh quẽ, trong phạm vi mười mét cũng không nhìn thấy những người khác. Lúc này, Dương Mai mới nhịn không được cảm thán, thời tiết thật là lạnh, người đều không muốn ra ngoài, sợ bị đông lạnh.
Thật vất vả gặp được vài người, là một nhà ba người, cha mẹ mang theo con trai còn nhỏ tuổi ra ngoài, trên chân cậu bé đeo một đôi giày trượt patin, được cha mẹ nắm tay một đường xẹt qua.
Không quá vài giây, đã không thấy bóng dáng nữa. Một lần nữa lại trở lại trống vắng.
Giang Thủy vẫn còn nhìn phương hướng kia, Dương Mai ngửa mặt hỏi: “Nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Anh nói: “Dương Mai, ngày mai hoặc là ngày kia em về quê một chuyến đi.”
Dương Mai nhướng mày: “Sao lại đột nhiên như thế?”
“Không, chỉ là cảm thấy hẳn là nên trở về một chuyến.”
“Trước kia cũng không thấy anh nhiệt tình như vậy.”
Giang Thủy không trả lời, Dương Mai bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận: “À, anh đây là kiếm lời được chút tiền, muốn đến trước mặt ba mẹ em luận công khen thưởng à.”
“Không phải.”
“Vậy thì là sao?”
“…” Kỳ thật là đúng vậy.
Dương Mai cười đến đôi mắt nheo lại thành một khe nhỏ, cô đứng lại, hôn một cái lên má Giang Thủy. Sao cô lại thích trêu anh như thế chứ. Nhưng mà vẫn thật đáng tiếc nói cho anh: “Nhưng mà kế hoạch của anh bị mắc cạn rồi, ba mẹ em còn bực bội với em kìa.”
“Đã mấy tháng rồi?”
“Đúng vậy, đã giận em vài tháng rồi.”
Giang Thủy nói: “Em không trở về xem bọn họ?”
Dương Mai lắc đầu, nói: “Em gọi điện thoại cho ba em, báo bình an cho nhau. Thân thể bọn họ đều tốt, em đã an tâm rồi.”
Chuyện vừa chuyển, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm lại đây: “Em không yên tâm nhất chính là anh. Nói, rốt cuộc có nuôi dưỡng nhân tình nhỏ hay không?”
Lại tới nữa.
Giang Thủy không để ý đến cô, tự mình đi về phía trước. Cô đuổi theo vài bước rồi không đuổi theo nữa, đứng yên tại chỗ. Dịch sang bên cạnh vài bước, đứng ở bên cạnh suối phun nước. Đứng trong chốc lát còn không thấy người trở lại, cô dứt khoát ngồi xuống.
Ao suối phun dùng đá hoa cương vây quanh, cô ngồi ở mặt trên.
Móc di động ra, phát WeChat cho mọi người.
Cũng không có nội dung văn tự, đều gửi hình ảnh đi. Là hình ảnh biểu cảm nói chuyện phiếm được người khác gửi cho, cô cảm thấy đẹp nên lưu lại, thời gian dài, kho biểu cảm đã có thật nhiều hình ảnh thú vị.
Cô ngồi ở chỗ kia, không nói một tiếng lôi những hình ảnh đó ra, không ngại phiền gửi đi.
Thời điểm gửi đến cái thứ 22, di động đột nhiên bị người cướp đi.
Ngẩng đầu cười, gương mặt Giang Thủy hiện lên trước mắt. Cái gì cũng không nói, nhét di động của cô vào trong túi mình, im lặng không lên tiếng nhìn cô.
Cô nhìn lại anh, nhìn một hồi lâu, mang theo một chút ai oán nói: “Anh thật sự béo hơn một chút so với trước kia.” Cô nhìn sang áo khoác rõ ràng to hơn một vòng, “Ở Bắc Kinh ăn ngon đi?”
“Ăn uống thả cửa.”
“Ở cũng tốt?”
“Anh có nhà của chính mình, đã nói với em trong điện thoại.”
“Kia tâm tình hẳn là cũng không tồi.”
“Cũng được đi.”
Cô trầm mặc một chút, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở: “Anh so với trước kia càng vui sướng hơn, em ngăn không được anh.” Bây giờ cũng không có lợi thế bắt anh từ bỏ, để anh lưu lại.
Anh là người rất có chủ ý, sau khi đã ra quyết định, người khác khó có thể lay chuyển được anh.
Sau một lúc lâu, cô vươn tay: “Trả em di động.”
“Để ở chỗ anh, trở về trả lại em.” Đỡ phải cọng dây thần kinh nào của cô lại đáp sai rồi, di động anh leng ka leng keng kêu không ngừng.
Dương Mai còn muốn cãi cọ một chút, Giang Thủy vội vàng nói: “Đừng mải chơi di động, em nhìn phong cảnh bên cạnh được không?”
“Chỗ này nào có phong cảnh.”
“Nhìn kia!”
Giang Thủy chỉ về phía chân trời ở một đầu khác của quảng trường. Trong nháy mắt, pháo hoa tứ tán, như trăm hoa nở rộ giữa bầu trời đêm nặng nề. Giây lát lướt qua, rồi lại giống như hoa nở không tàn, một đóa rồi lại một đóa, không biết khi nào mới kết thúc.
“Đã đốt pháo hoa, cũng sắp ăn tết rồi.” Cô quay đầu lại nhìn anh, “Anh ở lại ăn tết đi.”
Trên thực tế, Giang Thủy không ở được mấy ngày đã phải trở về Bắc Kinh. Anh vẫn có nhu cầu cấp bách cần tiền, cho nên Lý Vân thúc giục anh, anh sẽ không thể không quay về.
Tóc đỏ sớm đã thay anh tìm được chỗ ở mới, hộ gia đình ở trước đó là một đôi vợ chồng son đến Bắc Kinh làm ăn, quá mấy ngày muốn kết hôn, tính toán ở nhà mới. Gian “Nhà cũ” này tuy rằng hơi nhỏ, nhưng thắng ở ấm áp, hai vợ chồng thực ân ái, mỗi một kiện gia cụ trong phòng, tựa hồ đều theo chủ nhân, tràn ngập tình yêu.
Giang Thủy nhìn phòng ở, cảm thấy thực vừa lòng. Tóc đỏ lập tức nói: “Đây chính là tôi phí sức chín trâu hai hổ mới lấy được đấy, anh biết không? Nhà này ở trên đoạn đường không tồi, ‘chủ nhân trước’ đối với gia cụ trong nhà rất quý trọng, bảo tồn giống như mới. Nhà second-hand giống như vậy, rất khó tìm.”
“Tôi biết.” Giang Thủy gật gật đầu, “Đến lúc đó cậu lại vất vả, giúp tôi thay đổi gia cụ.”
“A? Thay đổi toàn bộ?”
“Đúng vậy, đổi cái mới.” Nhìn Tóc đỏ liếc mắt một cái, dùng đầu ngón tay tính số, “Để cậu tìm nhà, tôi cho cậu bao nhiêu tiền? Không ít đi, tiền nhà không đắt, tiền dư lại, cậu dùng để mua gia cụ mới là được.”
“…”
“Như thế nào? Tiền không đủ?”
“Không không không, đủ rồi đủ rồi.”
“Cái biểu tình này của cậu.”
Tóc đỏ thực nghe lời mà thu hồi mặt ủ mày ê, thay đổi một gương mặt cười to, một bên ở trong bụng nói thầm mình là mệnh lao lực, một bên vui mừng mà nói: “Không, anh Thủy phải dùng đồ mới, em đây liền đổi đồ mới cho anh, chuyện chỉ một giây.”
Giang Thủy nghe xong tán đồng nói: “Đúng vậy, tôi phải dùng đồ mới.” Ngừng trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Chiếc xe dưới lầu kia là của cậu?”
Tóc đỏ gật đầu như gà con mổ thóc.
“Cái xe nát kia của cậu cũng nên thay đổi.”
Tóc đỏ vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu, cũng không biết thời điểm Giang Thủy vừa tới Bắc Kinh, hắn dùng này chiếc xe này đón đưa anh bao nhiêu lần! Anh bây giờ muốn ném xe hắn đi? Không nhìn mặt mũi chủ nhân, tốt xấu cũng nhìn đến tình cảm đã từng ngồi lên nó chứ.
Nhưng mà hắn vẫn là cười cười nói: “Em không có tiền đâu anh Thủy.”
“Mua xong gia cụ, dư lại tiền cầm đi đổi chiếc mới. Không đủ tìm tôi.”
Xem nhà xong, Giang Thủy lại tới chung cư của Lý Vân.
Đang là cuối tuần sau giờ ngọ, Nhục Nhục và em trai cô ấy đều ở đây. Thấy anh trở về, song song đứng lên, có vẻ hơi câu nệ. Rốt cuộc không phải nhà của chính mình, ăn nhờ ở đậu, đều là cái dạng này. Bên miệng Giang Thủy cười một cái, chuyện cũ đã như gió bay đi.
Anh tận lực làm chính mình có vẻ hiền lành một chút, đi qua, nhìn trên bàn một cái, hai chị em đang làm bài tập. Những đề bài đó dường như đã qua mấy đời, Giang Thủy xem một cái liền cảm thấy đầu to ra, lập tức dời ánh mắt đi, dừng ở mâm đựng trái cây trên bàn, thuận miệng nói: “Ăn chút trái cây đi.”
Nhục Nhục mau chóng trả lời: “Vâng ạ.”
Không có lời nào để nói, Giang Thủy gật gật đầu, đang muốn đi, khóe mắt liếc thấy một ánh mắt nóng cháy không thèm che dấu.
Anh nhìn theo xem, em trai Nhục Nhục bị bắt tại chỗ hơi hơi né tránh.
“Em tên là gì?”
Nhục Nhục đẩy em trai một phen: “Hỏi em đấy.”
Em trai đáp: “Thái Tân Tinh.”
“Ngôi sao mới từ từ mọc lên?”
Nhục Nhục thay cậu đáp: “Đúng vậy, là ý này.”
Giang Thủy cười một cái: “Đặt tên thực dụng tâm.” Anh lại nhìn Thái Tân Tinh một cái, phát hiện cậu gầy gầy cao cao, giống như cây gậy trúc, con trai tuổi dậy thì, nhất định phải ăn được mới có thể cao lên. Vì thế anh hỏi: “Có gì muốn ăn không?”
Đôi mắt Thái Tân Tinh sáng ngời nhưng nhìn chị một cái lại tối xuống. Rầm một tiếng nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không có.”
Giang Thủy xem mặt đoán ý, tay đặt lên trên vai thiếu niên gầy yếu: “Nói thẳng đi, sẽ tận khả năng thỏa mãn em.”
Cái này, ánh sáng trong đôi mắt kia, sau khi sáng lên rốt cuộc không tắt nổi nữa.
Một hơi báo thật nhiều tên đồ ăn vặt, đều là đồ ở tuổi này thích ăn. Giang Thủy dứt khoát bỏ tiền, “Tưng đây có đủ hay không?”
“Đủ đủ đủ!” Tiếp nhận lấy, đặt bên miệng hôn mấy cái.
“Về sau muốn ăn cái gì tự mình mua, không cần quá tiết kiệm.”
Ánh mắt Thái Tân Tinh nhìn Giang Thủy đã từ nhút nhát chuyển sang sùng bái, miệng ngọt như chị gái cậu: “Anh, anh thật tốt quá!”
Giang Thủy chỉ cười một tiếng, không nói chuyện.
Có người khen anh tốt? Thật là chuyện là từ xưa đến nay chưa từng gặp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT