Bắc Kinh đã vào đêm.

Tóc đỏ đưa Giang Thủy tới cửa hàng cải tạo xe của Vương Chấn, nơi này cũng không có khác biệt gì quá lớn so với ba tháng trước, ba tháng tuy dài nhưng ký ức lưu lại trong đầu vẫn rõ ràng như tạc.

Giang Thủy hoài tâm tình thổn thức đảo mắt khắp cửa hàng, Vương Chấn ở bên cạnh nói: “Phòng trên lầu đã cho thuê rồi.”

Giang Thủy liếc anh ta một cái, anh ta cười cười. Thân thiện, hoài niệm. Giang Thủy nghĩ, nơi này hết thảy đều hòa hợp với anh như thế, dường như trời sinh anh nên lớn lên ở nơi này.

Phòng đã cho thuê cũng không có vấn đề gì, anh sẽ nghĩ cách thuê phòng khác. Nếu anh không có cách nào kiếm được một gian phòng để ở, Lý Vân sẽ có biện pháp, cho nên anh một chút cũng không lo lắng.

Tóc đỏ quen cửa quen nẻo lấy một chai đồ uống ra, tiện tay vứt một chai cho Giang Thủy, hỏi: “Chị Vân ở đâu?”

Vương Chấn nhìn màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Chỗ cũ.”

Tóc đỏ lại đưa Giang Thủy tới một trường trung học, tới trước cổng trường thì tạm biệt Giang Thủy.

Giang Thủy nói: “Hôm nào gặp.”

Tóc đỏ ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười: “Được, hôm nào gặp.” Hắn nghĩ, Giang Thủy về điểm này vẫn còn khá tốt, tới một nơi mới vẫn bình chân như vại, thái độ với một việc nào đó luôn là thản nhiên không kinh ngạc.

Khu dạy học trong trường còn sáng đèn, học sinh còn đang ở tiết tự học buổi tối. Nơi này là lần đầu tiên Giang Thủy tới, nhưng anh có cảm giác phương hướng trời sinh, rất dễ dàng tìm tới sân thể dục. Lý Vân đang chạy bộ.

Gần mấy tháng qua, Lý Vân vẫn luôn tập chạy bộ.

Thời tiết rét đậm, hít một hơi cả khối thân thể đều cảm thấy rát lạnh, thở ra một hơi đều sẽ kết băng.

Giang Thủy dựa vào dây thép cách ly đường chạy và sân bóng rổ, lang thang nhìn không có mục tiêu. Anh mặc một cái áo màu xanh đen, loại có mũ trùm, trước bụng có một túi tiền thật sâu.

Tay anh chui vào trong túi, ở bên trong nắm lại sưởi ấm, ngón tay cùng bàn tay tiếp xúc, có thể cảm giác được một mảnh da khô tróc.

Một lát sau, anh lại tròng mũ lên.

Lúc này, Lý Vân đi tới.

Cô ta mặc một cái áo dài tay bó sát người, nhìn không ra là nguyên liệu gì, nhưng nhất định rất thoải mái. Bên ngoài là một cái áo ngắn tay to rộng, người dưới cũng đồng dạng, trong là quần dài, ngoài là quần đùi.

Như vậy thoạt nhìn, cô ta càng thêm trẻ tuổi.

Giang Thủy nhìn cô ta lấy nước khoáng từ một cái túi xách trên mặt đất, một hơi uống già nửa bình. Sau khi giải khát, cô ta nói: “Chờ phát chán rồi?”

Giang Thủy nói: “Bình thường.”

Lý Vân cười cười, ném bình nước lại túi: “Không có cách nào, già rồi, mỗi ngày đều phải rèn luyện thân thể.”

Giang Thủy nhìn kỹ cô ta liếc mắt một cái: “Cô không già.”

“Miệng cậu vẫn ngọt giống như trước đây.”

Giang Thủy sẽ không nói dối, cũng sẽ không khen tặng người khác, nguyên nhân chính là như thế, sự khích lệ của anh mới càng chân thành, đáy lòng Lý Vân cao hứng. Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vẫn thực thích nghe đàn ông còn trẻ tuổi khen mình trẻ.

“Mỗi ngày buổi tối gần như tôi đều tới đây chạy, mỗi lần chạy hai mươi vòng.”

Giang Thủy nhìn đường băng đen sì: “Nơi này một vòng mấy trăm mét?”

“Bốn trăm mét, là đường băng chính quy. Tôi một lần chạy tám cây số.” Nói lên cái này, Lý Vân vẫn là có điểm tự hào.

Nói thật, phụ nữ ở tuổi cô ta, có thể kiên trì chạy xa như vậy là không dễ dàng. Huống chi cô ta đã kiên trì rất lâu, trừ phi là trời mưa to còn không thì cô ta đều sẽ tới — cũng bao gồm những ngày mưa phùn kéo dài.

Cô ta làm việc rất có nhẫn nại và nghị lực, không đạt mục đích không bỏ qua — bất kể sử dụng thủ đoạn như thế nào.

Lý Vân nói: “Muốn tham gia với tôi không?”

Giang Thủy nhún vai, không nói chuyện. Lý Vân lắc đầu, liếc anh một cái: “Cậu ỷ vào chính mình tuổi trẻ phung phí đi, một ngày nào đó sẽ hối hận.”

Trong giọng nói có một tia ghen tị. Lý Vân nhiệt tình yêu thương cũng cực kỳ hâm mộ thân thể tuổi trẻ, đặc biệt là người cường tráng như Giang Thủy, một thân thể nam tính khỏe mạnh.

“Tôi rất thích nơi này.” Lý Vân cũng dựa vào dây thép, nhìn đường băng trước mặt, “Đường băng nơi này rất yên bình, nếu đây là con đường nhân sinh, tôi nguyện ý sẽ luôn chạy ở đây — nơi này sạch sẽ như vậy, một chút chướng ngại đều không có.”

Sân thể dục thật sự trống trải, có đèn đường, nhưng cũng không phải rất sáng. Toàn bộ sân thể dục một nửa ở trong sáng, một nửa nằm trong bóng tối.

Giang Thủy nhìn vào một góc — bộ phận tối tăm kia, nghĩ, nếu đây là con đường nhân sinh, khởi điểm của anh hẳn là ở nơi đó, vạch xuất phát của anh vốn đã ở phía sau hầu hết mọi người.

Lại nhìn về phía trước, là màu xám nhờ giao thoa, lại đi về phía trước, chính là mảnh đất sáng tỏ. Dương Mai hẳn là ở nơi đó, Giang Thủy thấy bóng dáng của cô.

Nhưng Giang Thủy cố tình tin tưởng, Dương Mai đi rất chậm, hoặc là, dứt khoát đứng yên ở nơi đó. Anh có một loại cảm giác thần kỳ, Dương Mai đang đợi anh. Loại cảm giác này làm anh vào ban đêm trời đông giá rét chợt cảm thấy ấm áp.

Anh hẳn là nên tăng tốc bước chân đuổi theo.

“Nơi ở đã giải quyết được chưa?” Lý Vân hỏi.

“Chưa có. Mới vừa xuống xe lửa.”

“Đêm nay tính thế nào?”

Giang Thủy nghĩ nghĩ, nói: “Chỗ Vương Chấn có thể ngủ dưới đất.”

Lý Vân: “Chỗ tôi còn phòng trống.”

Giang Thủy trầm mặc nhìn Lý Vân, Lý Vân thẳng tắp đối diện ánh mắt anh. Hồi lâu, anh nói: “Tôi đến chỗ Vương Chấn.”

Lý Vân cười: “Thế nào, cậu sợ?”

Giang Thủy lắc đầu: “Tôi sợ cô không thuận tiện.”

Lý Vân cười ha ha: “Giang Thủy, cậu thật sự coi tôi như cô gái mới hai mươi mấy tuổi à.”

Ra khỏi cổng trường, Lý Vân lái xe đưa Giang Thủy về chung cư. Một trăm năm mươi mét, ba phòng một sảnh, vậy là đủ rồi.

Giang Thủy tham quan phòng, Lý Vân ở sau anh nói: “Thế nào, bố trí cũng không tệ lắm đi? Chờ cậu cũng có nhà của chính mình, khi đó tâm cảnh cùng hiện nay là hoàn toàn bất đồng. Đó là nhà của chính cậu, không phải phòng thuê.”

Giang Thủy quay đầu, lặp lại nói: “Nhà của chính tôi?”

“Đúng vậy, nhà của chính cậu.”

Giang Thủy cười: “Cô muốn tôi mua nhà ở Bắc Kinh?”

“Vì cái gì không thể?”

Giang Thủy không nói chuyện, Lý Vân nghiêm túc: “Cậu còn chưa ý thức được giá trị của chính mình. Cậu ở cùng tôi một thời gian sẽ rõ, người như cậu mới là thực khan hiếm.”

Rất nhanh, Lý Vân liền mang theo Giang Thủy chạy hết cả thành phố.

Loại giao dịch phi pháp âm u này vẫn thường xuyên phát sinh, ẩn nấp rất khá, đến nay vẫn chưa bị phát hiện.

Bởi vì ung dung ngoài vòng pháp luật, Giang Thủy dễ dàng kiếm được đủ tiền tiêu xài.

Một tháng sau, buổi tối ngày nọ, Lý Vân mang theo một đám người cùng vào hội sở.

Từ trước tới nay khi mọi người tổ chức tiệc chúc mừng đều chọn những hộp đêm nổi danh, nhưng nơi lần này, là lần đầu tiên Giang Thủy tới. Không phải không có cảm giác mới mẻ, nhưng vừa đi vào cửa, anh đã biết đây là loại địa phương nào.

“Mang cậu đi gặp ông chủ lớn.” Lý Vân nói.

Ông chủ lớn ngồi trong phòng bao lớn, trên một cái sô pha bằng nhung màu đen có ngồi mấy cô gái mặc trang phục thỏ con, trang điểm đậm, hoa hòe lộng lẫy. Các cô ấy vây quanh ông chủ lớn bụng phệ cười đến thịt ngực loạn run, ông chủ lớn đang cùng một cô gái thỏ trong đó hát tình ca, âm thanh ái muội.

Đám người Lý Vân đi vào, tìm vị trí ngồi xuống một bên, ông chủ lớn có mắt không tròng, chờ hát xong rồi, vui sướng hôn một cái lên miệng cô gái thỏ rồi mới dừng tầm mắt ở đám người phía sau.

Hắn buông míc, trên mặt còn có dấu vết vừa cười: “Ai?”

Lý Vân nghe xong lưng chấn động, lập tức đẩy Giang Thủy ra: “Người này.”

Ông chủ lớn cau mày ngó anh liếc mắt một cái, chỉ một vòng những cô gái thỏ bên người, nói: “Tôi là nói các người muốn chọn ai!”

Tóc đỏ nhìn mắt mà làm, lúc này lập tức nhấc tay nói: “Ông chủ Hoàng, tôi muốn người thứ ba bên trái.”

Ông chủ Hoàng đếm nhìn nhìn, cười vỗ tay: “Được được được! Thật tinh mắt!” Tiếp theo lại hỏi: “Những người khác thì sao? Muốn ai?”

Mấy người đàn ông Lý Vân mang đến sôi nổi chọn người, dư lại Giang Thủy im lặng không lên tiếng. Ông chủ Hoàng duỗi dài cổ hỏi anh: “Cậu thì sao?”

Giang Thủy đến liếc hắn một cái cũng lười, Lý Vân hoà giải, tùy tiện chỉ một người: “Cậu ta chọn người này đi.”

Những cô gái thỏ được lựa chọn đi ngồi vào bên cạnh từng người khách, còn dư lại thì an tĩnh rời đi.

Ông chủ Hoàng cười nhìn Lý Vân: “Muốn giúp cô kêu một đứa lai không?”

Lý Vân nói: “Được, ánh mắt ông chủ Hoàng khẳng định rất tốt.”

Không bao lâu, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh trần nửa người trên liền đi vào, bụng có cơ bắp cực xinh đẹp, cười rộ lên lại rất điệu đà, thanh âm giống như đã trải qua huấn luyện chuyên môn, đặc biệt cào người: “Chị gái, hôn hôn cái nào!”

Lý Vân chưa lên tiếng, ông chủ Hoàng ở một bên xem đến liên tục vỗ tay cười to: “Tốt, hôn hôn tốt!”

Cô gái thỏ ôm cổ ông chủ Hoàng, cười duyên một tiếng, không cam lòng yếu thế mà dán miệng lên, nũng nịu nói: “Người ta cũng muốn hôn hôn!”

Vừa dứt lời, một bóng dáng vọt qua trước mắt. Ngay sau đó, là tiếng cửa phòng bao đóng lại vang lên.

Mặt ông chủ Hoàng sụp xuống, thịt thừa to mọng trề ra, thuyết minh hắn cực kỳ không cao hứng. Quá một lát chỉ vào Lý Vân, không nóng không lạnh mà nói: “Cô mang loại người nào tới đây?”

Lý Vân vội vàng đứng dậy đuổi theo ra, ở ngoài hội sở bắt được Giang Thủy.

“Cậu làm cái gì vậy?!”

Giang Thủy cúi đầu nhìn cô ta: “Tôi khó chịu.”

Lý Vân cười lạnh nói: “Tôi biết cậu coi thường kiểu này, trong lòng vô cùng ghê tởm? Tùy cậu ghê tởm thế nào, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, hiểu không?”

Giang Thủy nghiêm túc nhìn Lý Vân: “Tôi không hiểu.”

“Cậu chỉ là làm bộ không hiểu, Giang Thủy, tôi biết cậu rất thông minh.” Lý Vân nói, “Cậu quên tôi đã nói gì với cậu? — trên đời này hàng ngàn hàng vạn người đều có thể khiến cậu không thoải mái, đó là bởi vì cậu nghĩ bọn họ quá tốt đẹp. Đi ra lăn lộn, ai không “chơi”? Cậu quen là được.”

“Cùng tôi đi vào, ngoan, xin lỗi ông chủ Hoàng một câu. Nhớ rõ phải cười.”

Trong phòng bao không khí vẫn đình trệ như cũ.

Lý Vân đẩy Giang Thủy qua, cười nói: “Ông chủ Hoàng, cậu ta là người mới không hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng, tha cho cậu ta một lần.”

Ông chủ Hoàng nâng mắt nhìn anh, rũ mặt, trông rất ảo não, ngược lại thật giống như người mới không hiểu chuyện. Nhưng trong lòng vẫn thấy nóng giận, hắn đã lâu không tiếp xúc với loại người ngang như vậy, nếu không phải thưởng thức anh, hắn cũng sẽ không định ngày hẹn đám người Lý Vân. Lập tức “hừ” một tiếng, âm dương quái khí nói: “Được, người mới. Qua hôm nay, liền không phải người mới nữa. Tới, để tôi chọn người đưa lễ thành nhân cho cậu.” (Lễ thành nhân hay lễ trưởng thành, thường chỉ quà dành cho ngày sinh nhật chuyển từ vị thành niên sang người lớn)

Hắn vỗ tay “bộp bộp” một cái, cô gái thỏ được ghép đôi với Giang Thủy lập tức đứng lên, ông chủ Hoàng chỉ huy nói: “Có xiếc gì?”

Cô gái thỏ này thật biết nhìn ánh mắt người khác, bắt nhân tâm thật sự chuẩn: “Hôn hôn đi, ông chủ Hoàng muốn xem hay không?”

“Hôn như thế nào?”

“Hôn thế nào đều được, ông chủ Hoàng chọn đi.”

Ông chủ Hoàng ha ha cười hai tiếng, cằm giơ hướng Giang Thủy: “Hai người tới đá lưỡi.”

“Được ạ.”

Giang Thủy bỗng dưng cứng đờ, trơ mắt nhìn cô gái thỏ kia yểu điệu đến gần, anh đẩy mạnh cô gái thỏ một cái đến chân bàn trà.

Ông chủ Hoàng hoàn toàn nổi giận: “Mẹ nó mày làm cái quỷ gì!”

Lý Vân lập tức đứng lên, quát lớn nói: “Ở trước mặt ông chủ Hoàng thì buông tay chân ra mà chơi, lòng dạ đừng có cao như vậy! Một người đàn ông còn ngượng ngùng xoắn xít giống cái gì! Chỉ biết làm người khác không cao hứng! Cút!”

Giang Thủy quay đầu liền đi.

Lý Vân thở ra một hơi, cười với ông chủ Hoàng: “Hôm nay là tôi sai, không huấn luyện người tốt đã mang đến cho ngài gặp mặt.” Nói rồi cầm lấy rượu trên bàn trà, “Tôi tự phạt ba ly.”

Ông chủ Hoàng hỏa khí còn lớn, đẩy cô gái thỏ bên cạnh một cái, vuốt tay áo nói: “Hắn xem Hoàng mỗ này là ai? Kẻ lỗ mãng? Tôi chi nhiểu tiền trên đầu hắn như vậy, trả lại cho tôi nhăn mặt?”

“Phải, hắn đáng chết.”

“Làm con mẹ nó!”

“Vâng, trở về tôi nhất định sẽ chửi hắn.”

Ông chủ Hoàng thuận thuận khí, cô gái thỏ ở một bên trong lòng run sợ mà vuốt ngực hắn, ông chủ Hoàng thuận thế ôm eo cô ta, hung hăng véo một phen.

Tóc đỏ ở một bên xem mặt đoán ý, lúc này lặng lẽ nháy mắt, cô gái thỏ bên cạnh đi tới một cách quyến rũ, giẫm một cái lên bàn trà, thanh âm yêu mị: “Ông chủ Hoàng, em nhảy một bài cho ngài nha.”

Nhảy chính là múa thoát y, khó coi. Nhưng người ở đây thấy nhiều không trách, ông chủ Hoàng liếc mắt xem, chờ quần lót treo ở chỗ cong đầu gối, hắn háo sắc cười một tiếng nói: “Cạo thật sạch sẽ.”

Chuyện này hữu kinh vô hiểm mà qua. (Hữu kinh vô hiểm là bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Tan cuộc, Lý Vân ở trên đường cái nhờ người môi giới tìm được Giang Thủy, tức giận nhẹ đá một chân vào mông anh: “Lên, họ Hoàng đi rồi.”

Giang Thủy không nhúc nhích, Lý Vân cũng lười phản ứng anh. Đứng ở phía sau, tay đút vào túi quần: “Lần sau tôi còn gọi cậu tới.”

Rốt cuộc có phản ứng, mày nhăn lại, thanh âm quật cường: “Chết cũng không đi.”

“Chết ở Bắc Kinh? Cậu cam tâm sao?”

Giang Thủy trầm mặc.

Lý Vân thở dài một hơi: “Đều là như vậy. Tin tưởng tôi, Giang Thủy, qua không bao lâu cậu sẽ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Cậu sẽ hiểu rõ muốn mặt mũi — phải có tiền.”

Cô ta vỗ vỗ vai anh, “Tôi mệt rồi, nếu cậu không muốn bị khóa ở ngoài cửa, bây giờ đi lên về cùng tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play