Sau khi xem tin nhắn, Giang Thủy lập tức gọi lại, hai tiếng chuông vang lên liền có người tiếp, Giang Thủy lập tức hỏi: “Em ở đâu?”
Dương Mai không nói chuyện, Giang Thủy nóng nảy, lập tức lại hỏi: “Em nói đi, ở bệnh viện nào?”
Xe Giang Thủy đỗ ở công viên, dưới cửa hàng có xe khác, nhưng trên người anh không có chìa khóa. Lúc này anh càng nóng nảy, vội vàng lao xuống lâu, trên đường cái bây giờ đã là ngựa xe như nước, nhưng đoạn đường này không dễ cản xe taxi. Anh đợi khá lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng một chiếc taxi nào.
Thật vất vả tới một chiếc, lại đã có khách.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng còi ô tô “bíp bíp bíp”, một giọng nói trung khí mười phần: “Đi đâu?”
Giang Thủy quay đầu lại, là một chiếc xe tư. Loại xe tư này cũng không hiếm thấy, chết sống không đợi được taxi, đối với Giang Thủy mà nói chiếc xe này xuất hiện không thể nghi ngờ là thấy ốc đảo giữa sa mạc.
Anh bước nhanh đi qua, cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, tài xế nghiêng người qua.
Hai người đối diện, mặt đều suy sụp.
“Thật là oan gia ngõ hẹp…” Vừa dứt lời, gã Mập liền kéo cửa sổ xe lên, một bàn tay vội vàng vói vào lập tức bị kẹp chặt.
Giang Thủy cong lương, nói với người bên trong: “Chở tôi một đoạn.”
Gã Mập trừng mắt, biểu cảm không tin nổi.
“Tôi cho anh tiền. Chở tôi một đoạn.”
“Không chở!”
Giang Thủy liếc hắn một cái, không rên một tiếng mà đi mở cửa xe. Gã Mập ở bên trong kinh ngạc: “Này này này! Mẹ nó mày dừng tay cho tao!”
Nói còn chưa dứt lời, người đã ngồi vào trong.
Gã Mập tức đến cười ra tiếng, nhè nhẹ hít ngược khí lạnh, vừa muốn mắng vài câu lại thấy anh nghiêng người sang một bên muốn đi mở cửa xe, tay gã Mập nắm lấy anh: “Ha! Mày cho đây là xe buýt? Muốn lên liền lên, muốn xuống liền xuống?”
Giang Thủy xoay đầu qua: “Kẹt xe, còn không nhanh bằng đi bộ.”
“…”
Giang Thủy vặn chốt cửa, phát hiện đã khóa. Nhíu mày nhìn lại, gã Mập dù bận vẫn ung dung vuốt cằm: “Đi đâu?”
Vừa rồi lúc đón xe, di động đã tắt máy. Giang Thủy không biết vị trí cụ thể của Dương Mai.
Gã Mập lé mắt nhìn anh: “Không chịu nói?” Hắn xuy một tiếng, vẻ mặt tàn nhẫn: “Không nói mày cũng đừng tưởng đi xuống.”
Giang Thủy không để ý tới gã chỉ lo ấn di động gọi điện thoại cho Dương Mai, liên tục gọi mấy cuộc nhưng không có người nghe. Trong lòng càng thêm phiền muộn, thanh âm gã mập còn ở bên tai: “Xem ra là lần trước chơi mày còn chưa đủ…”
“Mở khóa.” Giang Thủy ngắt lời hắn, ngữ khí bình tĩnh nhưng nặng nề.
“Này! Mày… Ai ai ai, mẹ nó mày làm gì?!”
Bàn tay Giang Thủy với tới muốn mở khóa, gã Mập thể tích lớn vươn người ra cản đường anh.
“Đừng chặn đường.”
“Tao thích chắn đấy, làm sao?”
“Tin hay không tôi đập xe anh.”
“Hắc, mẹ nó mày… Chết tiệt! Đập thật à!”
Trên đầu xe gã Mập có đặt một lọ nước hoa, là mùi vợ gã thích. Giang Thủy lấy nó đập vào kính xe, “bang” một cái, lập tức nát tươm, chất lỏng có mùi hoa hồng róc rách chảy xuống, chỉ trong khoảnh khắc, trong xe đã nồng nặc mùi hoa hồng khiến người ta phải rớt nước mắt.
Ngây người một lúc gã Mập mới phản ứng lại, không nói hai lời kéo tay lau, dưới tay áo mặt gã lộ vẻ hung ác: “Họ Giang, không làm mày vào bệnh viện, tao mẹ nó không lăn lộn ở cái đất Bắc Kinh này nữa!”
Thời điểm Trần Nhất Trầm nhận được điện thoại của gã Mập, gã Mập đang ở bệnh viện.
Một hộ sĩ đang lau cồn cho gã, đau đến mức hắn oa oa kêu to. Trần Nhất Trầm đi qua, ở phía sau hắn duỗi cổ nhìn: “Cậu vậy mà còn bị người ta làm cho vào bệnh viện.”
“Vào rồi.” Trần Nhất Trầm cười lạnh, gã Mập ngây ngốc hỏi lại: “Vào rồi? Vào đâu rồi?”
“Cậu nói đi.”
Vào Cục cảnh sát.
Sau lưng Trần Nhất Trầm có chút thế lực, nhưng không dễ dàng vận dụng, Giang Thủy bị Trần Nhất Trầm làm cho vào Cục cảnh sát, sau một tuần mới được thả ra.
Lúc ấy là Tóc đỏ đi đón Giang Thủy, vừa thấy mặt ánh, hắn liền tỏ ra hết sức vui mừng: “Xem dáng vẻ cậu này!”
Ở bên trong ăn không ngon ngủ không tốt, cả người dơ bẩn, chợt thấy bầu trời ban ngày lại có điểm không quen. Anh cau mày nhìn nhìn mặt trời trên kia đến híp mắt lại.
“Này, tôi nghe cảnh sát nói, thiếu chút nữa cậu đem nóc nhà xốc lên?” Tóc đỏ nói, “Sao lại thế chứ, không phải đã nói với cậu chị Vân sẽ tìm mọi cách bảo lãnh cậu ra sao. Còn nóng vội như vậy?”
“…”
“Trần Nhất Trầm kia là cậu ấm có tiền có thế, lại là người lớn lên ở Bắc Kinh, nhân mạch rất lớn, chị Vân mất không ít sức lực để đả thông quan hệ đấy.”
“Thay tôi cảm ơn Lý Vân.”
“Cái này sao, tôi cảm thấy cậu vẫn là tự đi cám ơn chị ấy thì tốt hơn.”
Tới bệnh viện, nhìn thấy Lý Vân, Giang Thủy chỉ nói một tiếng cám ơn rồi không nói gì nữa. Lý Vân không tiếng động mà nhìn, chợt cười.
“Nghe nói cậu ở bên trong còn tay đấm chân đá, luyện quyền sao?”
Giang Thủy nghe xong nhìn về phía Lý Vân, cô ta cười như không cười, nhìn không ra cảm xúc. Tóc đỏ ở một bên vuốt mồ hôi, hắn nhận ra dáng vẻ này của Lý Vân, thường thường là muốn nổi giận mới không hiện ra hỉ nộ.
Vì thế, hắn vội vàng nói lời hay: “Vào lồng ai chả sợ, cho chuột bạch vào lồng sắt nó còn không ngừng lăn lộn đâu, huống chi là đầu trâu như Giang Thủy này … Ha ha ha…”
Cười một trận, phát hiện Lý Vân vẫn giữ biểu tình như cũ, trên lưng Tóc đỏ thình lình nổi da gà, xấu hổ mà nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái, đè nặng thanh âm nói: “Ngốc! Mau xin lỗi đi!”
Giang Thủy không mở miệng, Lý Vân liền xua xua tay nói: “Đừng, tôi không thích nghe cái kia.” Cô ta nhỏ giọng mà thở dài như bất đắc dĩ, hỏi tiếp: “Thân thể còn được không? Còn có thể lái xe không?”
Giang Thủy gật đầu: “Có thể.”
“Ừm, nói đến lượt chạy tiếp theo …” Lý Vân nói một nửa, dừng dừng, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Thủy, “Cậu có chuyện muốn nói?”
“Tôi muốn xin nghỉ.”
Lý Vân hừ một tiếng, bị hai chữ “Xin nghỉ” này chọc cười.
Giang Thủy nói: “Tôi có việc gấp.”
Lý Vân nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, dường như là xem kỹ, dù không tình nguyện nhưng vẫn ra vẻ khoan dung nói: “Trong vòng một tuần phải giải quyết xong, trở về còn có thể đuổi kịp.”
Dương Mai đã không còn ở Bắc Kinh, khi Giang Thủy tới bệnh viện mới ý thức được điểm này. Lúc tới, cô ấy không mang nhiều đồ, lúc đi, đương nhiên cũng là một thân nhẹ nhàng.
Giang Thủy đi chuyến bay sớm nhất trở về nhà nhưng vẫn không tìm thấy Dương Mai. Di động của cô luôn trong tình trạng không gọi được, mỗi lần gọi tới đều tự động ngắt máy khiến trái tim anh như bị bóp chặt lại một phần.
Cuối cùng anh gọi cho Lý Diễm.
“Alo?”
“Dương Mai ở đâu?”
Lý Diễm sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại: “Giang Thủy? Tôi đoán chính là anh. Anh thật đúng là gọn gàng dứt khoát, đến khách sáo đều không khách sáo một chút.”
“Tôi không tìm thấy cô ấy, chỉ có thể tìm cô.”
“À, anh tìm cô ấy làm gì? Không phải anh ngốc tại Bắc Kinh không muốn đi đâu sao?”
“…”
“Bắc Kinh so với chúng ta đây tốt lắm mà, trăng cũng tròn hơn, có phải không?”
“…”
“…”
Lý Diễm dùng sức khẽ cắn môi: “Nghe thấy tôi nói không?”
“Nghe thấy.”
“Vậy sao không lên tiếng? Cùng loại người hũ nút như anh nói chuyện thật mệt.” Lý Diễm nói, “Dương Mai mang thai, anh biết không?”
“… Biết. Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy về quê.” Lý Diễm cười cười, cảm thấy nói như vậy thật sảng khoái, “Cô ấy ở với ba mẹ, mang thai mà, dù gì cũng phải có người thương yêu, có người chăm sóc. Anh nói phải không?”
“Nói cho tôi địa chỉ.”
Quê Dương Mai ở địa phương thiên về phía nam, ba mặt giáp biển, không khí ẩm ướt trong sương trắng. Ngoại trừ vấn đề ẩm ướt này, toàn bộ thành thị cũng xem như thoải mái, gió và nước Giang Nam đều có vẻ mềm mại.
Thì ra cô lớn lên ở nơi như vậy.
Đường mới vừa trải xi-măng bao quanh một cái ao đục, dọc theo một đường đầy giống cỏ lùn không biết tên, đi qua những bức tường trắng ngói đỏ. Nơi này là thôn cũ đã trải qua cải tạo, mỗi hộ gia đình là một căn nhà riêng biệt.
Thời điểm Giang Thủy tới nơi, sắc trời đã tối, nhưng nhà Dương Mai rất dễ tìm, đứng ở trước căn nhà mới tinh, hướng lên trời nhìn, đếm đếm, có ba chiếc cửa sổ, phòng trên cùng có một bức màn màu hoa hồng nhạt được kéo ra.
Hẳn là phòng của cô.
Anh không dám đi tới gõ cửa, sợ mở cửa là cha hoặc là mẹ cô. Anh không biết nên cùng hai ông bà nói cái gì. Nói —
Cháu là bạn trai của con gái hai người, nhưng cháu với cô ấy cãi nhau một trận, cô ấy tức giận đến mức chạy về nhà mẹ đẻ?
Nói —
Cháu hiện tại cái gì cũng không có, không có tiền không có nhà không có xe, nhưng vẫn làm cô ấy lớn bụng?
Không. Cái gì anh cũng không nói được. Anh không có gì có thể nói ra miệng.
Cửa mở ra, tay Giang Thủy run lên, tro thuốc rơi xuống, bay vào ống quần anh.
Đi ra vừa không phải cha cô, cũng không phải mẹ cô. Là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng 30.
Không cao, nhưng mặc tây trang, đeo mắt kính. Thoạt nhìn rất có văn hóa.
Bọn họ sóng vai đi về bên này, cả đường đều đang nói chuyện, thoạt nhìn rất vui vẻ. Dương Mai đưa lưng về phía bên này, tóc dài của cô được buộc cao lên, đuôi ngựa thật dài lắc qua lắc lại. Người đàn ông kia chỉ chỉ bên này, cô nhìn qua.
Cô nhất định thấy anh, Giang Thủy xác định. Nhưng thần sắc cô vẫn như thường, không dậy nổi một tia gợn sóng. Ngắn ngủn thoáng nhìn, cô lại quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với người đàn ông kia.
Giang Thủy đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt cô cứ thế nhìn thẳng đi qua sát vai anh.
Mãi cho đến giao lộ, bọn họ mới tách ra.
Dương Mai chậm rãi đi về đường cũ, lúc đi ngang qua Giang Thủy liền nói: “Đi thôi.”
Đi được vài bước, không nghe thấy tiếng động của người phía sau, đành dừng lại nhìn về phía sau: “Đứng đó làm gì? Vào nhà đi.”
Anh vẫn không nhúc nhích, Dương Mai cười cười, kéo áo khoác chặt hơn chút: “Em bây giờ không thể cảm lạnh. Anh không muốn vào nhà em thì đi với em đến cửa hàng trà sữa ngồi đi.”
Cửa hàng trà sữa không xa, đi vài phút là đến. Cửa hàng rất nhỏ, nhưng ánh đèn vàng rất sáng, so với bầu trời xám xịt, có vẻ vô cùng ấm áp.
“Uống cái gì?”
Giang Thủy nhìn thoáng qua thực đơn trên đỉnh đầu, nói: “Gì cũng được.”
Dương Mai gật đầu, nói với em gái mặc đồng phục tạp dề: “Hai ly ca cao nóng.”
“Vâng. Xin chờ một lát.”
Dương Mai mím miệng nhìn em gái bận bận rộn rộn, nhất thời không nói gì.
Rất nhanh, em gái tươi cười thân thiết mang hai ly đồ uống nóng hầm hập ra, thấy hai người bọn họ yên lặng ngồi bất động, không cần hỏi nhiều, thuần thục lấy ống hút cắm vào.
Một ly đặt ở trước mặt Dương Mai, một ly đặt ở trước mặt Giang Thủy: “Mời từ từ dùng.”
Dương Mai nhận lấy, dùng ống hút nho nhỏ hút một ngụm, quá nóng, dứt khoát rút ống hút ra, nhấp uống bằng miệng.
Uống được non nửa ly, ly đối diện vẫn chưa nhúc nhích chút nào.
Cô cũng không nhìn, chỉ lo uống của mình.
Sau một lúc lâu, người đàn ông bên cạnh dường như rốt cuộc kìm nén không được, nặng nề mở miệng: “Em nói một câu đi, nói cái gì cũng được. Đừng im lặng như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT