Sáng sớm, Tiểu Hà gọi điện thoại tới. Dương Mai sợ đánh thức Giang Thủy, tay quýnh lên liền tắt mất. Khi phản ứng lại mới phát giác ra phía bên kia giường đã không có người.
Sáng sớm khi cô còn ngủ say Giang Thủy đã ra ngoài.
Có lẽ anh ra cửa mua bữa sáng.
Dương Mai nhanh chóng phủ quyết suy đoán này, bởi vì trên chiếc bàn dựa tường đã có sữa đậu nành và bánh bao nóng hầm hập, mùi hương truyền tới nhưng một chút cũng không dậy nổi ham muốn thèm ăn của cô.
Cô cúi đầu, gọi lại cho Tiểu Hà.
Kỳ thật cũng không có việc gì lớn, Tiểu Hà còn chưa biết Dương Mai tới Bắc Kinh, thời gian nghỉ kết hôn qua một nửa, tâm huyết dâng trào muốn đi trong tiệm nhìn một chút, lại phát hiện cửa hàng nhà mình lại đang trong trạng thái đóng cửa.
“Chị, bây giờ đang tiến vào mùa thịnh vượng đấy, chị cứ thế đóng cửa mặc kệ à? Tiền đều bay đi mất hết rồi!”
Giọng nói của Dương Mai nhàn nhạt: “Không có cách nào, bọn chị ở Bắc Kinh.”
“Có chuyện gì ạ, sao đi vội vàng như vậy?”
Dương Mai giương mắt nhìn nhìn bữa sáng trên bàn, không nói chuyện, một lát sau lại thay đổi đề tài: “Tiểu Hà, tuần trăng mật thế nào?”
Tiểu Hà cười cười, nghe không ra cảm xúc đặc biệt nào: “Phụ nữ Nhật Bản thật sự rất dịu dàng.”
“Đi Nhật Bản? Không phải em muốn đi Pháp sao?”
“Anh ấy muốn đi Nhật Bản.”
“…”
“Thật ra Nhật Bản cũng có nhiều chỗ chơi.”
Dương Mai trầm ngâm nói: “Ừm, quan trọng là em thấy vui vẻ.”
Sinh hoạt sao, chính là để vui vẻ. Đây là mục tiêu chung của cuộc sống. Ăn nhiều khổ hơn, để dành nhiều tiền hơn, cũng chỉ là để chính mình có thể có cuộc sống càng tốt hơn.
Cho nên Dương Mai mới kiên quyết tới Bắc Kinh, cô vẫn luôn cho rằng như vậy chính mình mới có thể càng vui vẻ.
Nhưng mà, Giang Thủy cả ngày cũng không ở nhà. Cô không biết anh đi đâu, lúc buổi tối cô gọi cho anh một cuộc điện thoại, vang lên vài tiếng lại bị tắt.
Giang Thủy lúc này đang sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tư nào để tiếp điện thoại.
Lý Vân xảy ra chuyện — lái xe quá nhanh, đâm phải rào chắn.
Giang Thủy là người lái.
Anh vẫn luôn cho rằng Lý Vân có thể né được nhưng sự thật lại không phải, cô ta bị thương ngoài dự đoán.
Bất kể thế nào, là anh sai.
Trong bệnh viện cảnh tượng người qua lại vội vàng, đèn chân không sáng ngời, tiếng người ầm ĩ, thanh âm xe đẩy lăn trên sàn nhà … Hết thảy không thể nghi ngờ đều gia tăng cảm giác căng thẳng của Giang Thủy.
Anh cũng không hiểu gì, phân tích không ra thương thế của Lý Vân rốt cuộc như thế nào. Chỉ nhớ rõ máu trên trán cô ta cùng đầu tóc màu rượu đỏ nhìn thấy ghê người.
Thẳng đến rạng sáng ngày thứ hai, giải phẫu rốt cuộc kết thúc.
Mặc vào quần áo vô khuẩn, Giang Thủy đi theo hộ sĩ vào phòng ICU chăm sóc đặc biệt của Lý Vân. Cô ta nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mắt nhắm chặt, trên đầu quấn quanh tầng tầng băng vải, máy điện tâm đồ trong phòng yên tĩnh vang lên những tiếng “tít tít tít”.
Hộ sĩ liếc mắt nhìn dụng cụ, các hạng chỉ tiêu đều bình thường, vì thế quay đầu lại nhẹ giọng nói một câu: “Giải phẫu rất thuận lợi, hiện tại triệu chứng sinh mệnh cũng đã ổn định. Yên tâm đi.”
“Cảm ơn.” Giang Thủy đứng yên ở đó, vừa không tới gần, cũng không lui về phía sau, cứ nhìn như vậy.
Hộ sĩ nhìn nhìn anh, nói: “Đừng ở đây lâu quá, người bệnh yêu cầu an tĩnh.”
Giang Thủy gật gật đầu, trầm mặc đi theo phía sau hộ sĩ ra ngoài.
Hộ sĩ quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt có vẻ kinh ngạc. Bình thường thì người nhà ở phòng ICU chăm sóc đặc biệt luôn là có thể ở bao lâu sẽ ở bấy lâu, người giống như anh chỉ nhìn một cái đã đi ra như vậy là cực ít. Sớm biết như thế, để anh từ ngoài cửa nhìn một cái là được, cũng không cần lãng phí thời gian mặc đồ vô khuẩn.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Giang Thủy ngồi xuống dãy ghế kim loại trên hành lang, tay chống trán, dáng vẻ cực kỳ mỏi mệt.
Hộ sĩ liếc nhìn anh một cái, ôm kẹp bệnh án rời khỏi. Qua nửa giờ, thời điểm đi ngang qua lần nữa, thấy anh vẫn không nhúc nhích bảo trì tư thế ngồi như cũ, giống như một khối nham thạch trầm mặc.
Cô ta vốn không nên để ý tới này đó, nhưng một người đàn ông cao lớn như vậy lẻ loi ngồi đây khiến cô ta chợt sinh ra đồng tình, lúc đi đến gần anh không khỏi lắm miệng một câu: “Này, anh trở về nghỉ ngơi đi, đừng ngồi ở đây nữa.”
Đợi một hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, vẫn là biểu cảm đạm mạc như cũ, duy độc hai mắt là không bình tĩnh, giống như cuốn lên cuồng phong sóng lớn. Anh không có diện mạo hung thần ác sát, nhưng thoạt nhìn lại khiến người ta không hiểu sao mà sợ hãi.
Hộ sĩ hơi hơi rụt bả vai, hối hận mình xen vào việc người khác làm gì, quay đầu liền nhanh chân tránh đi.
Giang Thủy đứng lên, lại nhìn về phía phòng giám hộ một cái rồi xoay người rời khỏi bệnh viện.
Sau khi ra khỏi cửa bệnh viện, anh tùy tiện tìm một góc ngồi xổm xuống, di động có cuộc gọi nhỡ của Dương Mai nhưng anh không gọi lại, chỉ nhắm mắt làm ngơ, tự lừa mình dối người mà ấn trở lại màn hình chính.
Anh gọi điện thoại báo việc Lý Vân cho đám người Vương Chấn.
Rất nhanh, hội Vương Chấn tới đây. Thời điểm nhìn thấy Giang Thủy, dưới chân Vương Chấn ngừng lại, chờ người chung quanh tản bớt đi, mới đè nặng thanh âm nói một câu: “Tôi không nói với Dương Mai.”
Vương Chấn vỗ vỗ vai anh: “Vô cùng thản nhiên. Cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói — tôi nói với cậu này, như vậy mới là khủng bố nhất. Sợ tới mức tôi nghe điện thoại của cậu rồi phải lập tức đi ngay mới thở được một hơi. Quá áp lực. Bây giờ hẳn là ngủ rồi, cậu vẫn nên trở về nhìn xem sao.”
Giang Thủy chia tay Vương Chấn, gọi taxi trở về.
Trời còn chưa sáng, đèn cũng không bật, khắp nơi đều đen sì.
Lúc anh vào cửa đã tận lực đè thấp tiếng động, đóng cửa lại nhưng vừa quay người lại phát hiện Dương Mai đã ngồi dậy trên đầu giường.
“Đánh thức em?”
Dương Mai bình tĩnh nhìn anh, một lát sau lại nằm trở về, thanh âm giấu ở trong chăn có hơi ám ách: “Ngủ đi.”
Đợi chờ, bên người không hề có động tĩnh. Cô kéo chăn xuống, lộ miệng ra: “Còn không ngủ? Anh đã cả đêm không ngủ rồi.”
“Anh lái quá nhanh, Lý Vân bị vỡ đầu.”
Dương Mai lành lạnh hỏi: “Lý Vân là ai?” Một lát sau không chờ đến đáp án đã tự hỏi tự đáp: “Người phụ nữ anh mới quen kia?”
Giang Thủy nói: “Cô ấy hiện tại ở bệnh viện.”
Dương Mai ngồi thẳng dậy, trong bóng đêm bắt giữ đôi mắt Giang Thủy: “Cho nên? Anh không ngủ là bởi vì cô ta còn ở bệnh viện?”
“…” Giang Thủy nhíu nhíu mày, “Anh phải đi bệnh viện nhìn cô ấy.”
“Vì cái gì?”
Trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, bên tai chỉ còn lại tiếng đồng hồ tí tách.
Vì cái gì? Bởi vì nội tâm bất an. Anh cũng có thời điểm bất an. Dương Mai kéo khóe miệng, thong thả mà ngã xuống giường.
“Dương Mai,” Giang Thủy nhẹ nhàng gọi tên cô, “Nếu không em đi về trước đi.”
Thanh âm cô rất thấp: “Về đâu?”
“Về nhà đi. Cửa hàng của em không cần phải để ý sao.”
“Không cần phải để ý.”
“Vậy cũng cần nhìn xem.”
“Không cần anh quản.”
“…”
Giang Thủy thở dài một hơi, ngực lại càng thêm nặng nề: “Em có thể đừng dùng loại thái độ này nói chuyện không?”
Tiếp theo, anh tự chủ trương nói: “Anh đi mua vé giúp em, em đi về trước. Hiện tại anh thật sự không chăm sóc được em.”
Anh đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Dương Mai nghe tiếng bước chân nặng nề kia, nháy mắt khi anh mở cửa a, cực kỳ tùy hứng mà nói: “Em đi rồi, sẽ không bao giờ đến nữa.”
Cửa dừng lại.
Giang Thủy sửng sốt một lúc lâu, ấn đường càng nhăn hơn.
“Anh đến bệnh viện.” Anh nói.
Cuối cùng Dương Mai cũng không trở về, nhưng mà Giang Thủy cũng không về. Anh theo lời canh giữ ở bệnh viện, thật sự không có cách nào phân thân.
Cũng may tình huống Lý Vân vẫn luôn ổn định, đủ loại dấu hiệu cho thấy, cô ta đang trong thời kỳ phục hồi.
Người canh giữ ở phòng bệnh cũng bị Lý Vân đuổi đi, dư lại mấy người quen thuộc — Tóc đỏ, Vương Chấn, còn có Giang Thủy.
Tóc đỏ cùng Vương Chấn ríu rít, nói này nói kia. Bọn họ muốn làm Lý Vân vui vẻ, vì thế dùng đủ thủ đoạn cả người. Sau lại bị hộ sĩ quát lớn một trận, an tĩnh được trong chốc lát, không lâu sau đè nặng thanh âm lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Lý Vân vô tâm đi nghe nội dung hai người kia nói chuyện, tất cả hứng thú của cô ta đều đặt trên người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở phía xa. Chỉ tiếc người đàn ông này một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, trong tình huống này, cũng không hiểu được nói vài lời hay an ủi cô ta.
“Giang Thủy, cậu lại đây.”
Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, chờ Giang Thủy đi qua, đôi mắt Lý Vân ngó tới, hai người kia mới thu lại ánh mắt, giả vờ giả vịt tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Cậu đang xem sách gì?” Tầm mắt Lý Vân dừng ở trên tay Giang Thủy, quyển sách kia rất dày, bìa sách là chất liệu cứng, nhìn có vẻ rất nặng.
“Không có gì, tùy tiện nhìn xem.” Một tay anh gấp sách lại, một tiếng“bang” vang lên như là chụp nát không khí.
Lý Vân cười cười, nói: “Ở bệnh viện cùng tôi có phải nhàm chán lắm không?”
“Không phải.”
“Tôi thấy cậu không phải người đọc sách, bây giờ cư nhiên lại cầm sách lên.”
Giang Thủy thả sách lên bàn cạnh giường bệnh: “Kỳ thật cũng không có gì hay.”
“Cậu không có hứng thú với sách, đương nhiên sẽ cảm thấy không hay.” Lý Vân nói, “Ở trong ấn tượng của tôi, cậu là loại đàn ông …”
Cô ta ngừng lại, híp mắt, như là đang tự hỏi tìm từ.
Giang Thủy nhìn cô ta: “Loại đàn ông nào?”
“Ừm… Chính là cái loại này, không thích đọc sách, cả ngày ham chơi.”
Kỳ thật Lý Vân vốn dĩ muốn nói anh không phải kiểu người “Văn nhược thư sinh” (Chỉ người đọc sách yếu ớt), nhưng cô ta cảm thấy dùng hình tượng “Không thích đọc sách, cả ngày ham chơi” càng chuẩn xác hơn.
Giang Thủy nhếch miệng cười: “Nghe có không phải lời hay.”
“À không, là khen cậu đấy.” Lý Vân nói, “Thường thường loại đàn ông này lá gan lớn hơn nữa còn tàn nhẫn, có phải hay không?”
Giang Thủy nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, cái gì cũng không nói. Nhặt quyển sách trên bàn lên, thuận tay ước lượng. Một cái tay khác chỉ chỉ, ý bảo mình muốn ngồi trở lại sô pha.
Lý Vân cười nhìn bóng dáng dày rộng của anh, trên bàn tay kẹp sách gân xanh nổi lên, như những con rồng thô tráng.
Người đàn ông như vậy tuy trầm mặc nhưng Lý Vân chắc chắn, anh gan lớn tâm tàn nhẫn, là sóng to gió lớn, phóng khoáng không câu nệ. Đồng thời lại càng cường tráng mạnh mẽ, càng giống đàn ông.
“Cậu sẽ còn tiếp tục lái xe, ở lại Bắc Kinh.” Lý Vân nói.
“Đúng vậy.” không có một chút do dự.
“Tôi đã biết…” Lý Vân thở ra một hơi, lười nhác nhìn về đầu giường.
Thua trận anh không sợ, bị Trần Nhất Trầm “chơi” anh cũng không sợ, cô ta bị đâm cho đầu rơi máu chảy anh cũng không sợ. Khả năng chết anh cũng không sợ. Anh cái gì cũng không sợ.
Lẳng lặng ngồi ở sô pha, thoạt nhìn anh lù lù không thể lay động, dường như vô luận thời gian trôi qua như thế nào, anh đều sẽ bình yên ngồi ở đó, có thể ngồi thật lâu thật lâu.
Đột nhiên, anh đứng phắt dậy. Động tĩnh có chút lớn. Thần sắc hơi hơi thay đổi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía cửa phòng bệnh.
Lý Vân theo ánh mắt anh nhìn qua. Cửa phòng bệnh bị người nhẹ nhàng đẩy ra, hộ sĩ đi vào, phía sau cô ấy còn đi theo một người phụ nữ khác, tươi cười rất nhạt, biểu tình lạnh nhạt, nhưng cũng không ngăn được vẻ đẹp cùng khí chất của mình.
Dương Mai đi về hướng Giang Thủy, vai kề vai đi qua anh. Cô chậm rãi xách lên rổ trái cây, đặt ở trên bàn, lại chậm rãi đi về phía giường bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT