“Cuộc gọi khác” kia là do Lý Vân gọi tới để báo cho Giang Thủy thời gian và địa điểm lần tiếp theo. Lần này giá cả tăng, hai vòng, mỗi vòng mười vạn. Chạy xong là có hai mươi vạn vào tay.
Giang Thủy một lần lạ, hai lần quen, dễ như trở bàn tay cầm được tiền.
Sau khi tiền tới tay, người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là Dương Mai, anh gấp không chờ nổi muốn chia sẻ tin tức tốt này với cô.
Nhưng mà điện thoại không thông, tự mình cắt đứt.
Lúc này Lý Vân đi tới, sự hưng phấn và vui sướng trên mặt cô ta cũng không thua gì anh: “Đi nào, đi chúc mừng một chút.”
Vẫn ở hộp đêm Mix.
Vừa vào phòng, Giang Thủy đã bị tóc đỏ tung đầy đầu pháo hoa.
Lý Vân dẫn đầu ngồi xuống, động tác rót rượu thuần thục, mạnh bạo đưa cho Giang Thủy một ly: “Hôm nay cậu không thể trốn.”
Tóc đỏ ở bên cạnh hát đệm: “Hơn nữa hôm nay không cho phép xuống sân khấu trước!”
Giang Thủy rũ mi nhìn nhìn, thuận theo nhận lấy, trong một tràng hoan hô một ngụm uống cạn ly rượu.
Tửu lượng của anh được luyện ra từ thời sơ cao trung (cấp 2,3), trẻ người non dạ, cả ngày nói chuyện sầu bi, anh có một đám bạn đầu trâu mặt ngựa phàm ăn cả trong trường lẫn ngoài trường. Một đám thiếu niên không hiểu chuyện, cho rằng biết uống rượu chính là có bản lĩnh, rót cho nhau không biết bao nhiêu rượu. Tình cảm không bồi dưỡng ra được nhưng tửu lượng lại bồi dưỡng được ra.
“Được!”
Mọi người không ngừng ồn ào trong khi đó đầu óc Giang Thủy càng tỉnh táo nhưng anh lại cho rằng dường như thời gian đang chảy ngược, về tới quá khứ.
Lý Vân ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn anh, đôi mắt rực rỡ lung linh híp lại, giống một con báo giấu mình trong chỗ tối, gắt gao nhìn thẳng con mồi của chính mình.
Uống rượu đến vui sướng tràn trề, người trong phòng bao càng chơi càng điên. Có người ngã xuống, có người còn sừng sững, có người đã thua cởi hết quần áo, có người cười nhạo xem kịch vui.
Giang Thủy ngồi ở một bên, ánh mắt nặng nề, bình tĩnh nhìn hết thảy trước mắt. Anh không nói gì, cũng không làm gì, chỉ an an tĩnh tĩnh đợi, lại cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.
Đây là người đàn ông tàn nhẫn. Lý Vân nghĩ, anh cũng không chất phác giống như mặt ngoài biểu lộ, ngược lại, nội tâm anh là sóng gió mênh mông mãnh liệt, có lẽ, trong lòng anh còn cất giấu một thế giới khác, cất giấu một mảnh biển rộng nơi gió không ngừng thôi, sóng không ngừng vỗ.
Lý Vân cười, dẫm giày da cao gót đi qua vang lên tiếng lộc cộc, tiết tấu cực nhanh tựa như tiếng tim đập phập phồng không ngừng.
Đôi chân dài bắt chéo nghiêng người ngồi trên ghế dựa, ngón tay cô ta đặt trên huyệt Thái Dương, nở nụ cười ý vị không rõ.
Giang Thủy quay mặt đi, thấy Lý Vân như vậy.
Lý Vân nhả từng chữ một: “Cậu thật trâu bò.”
Thanh âm Giang Thủy không có một chút gợn sóng: “Trước kia cô đã từng nói rồi.”
“Tôi muốn nói lại lần nữa.”
Lý Vân hỏi: “Số tiền kia, cậu vẫn tính toán dùng để ăn, mặc, ở, đi lại?”
Giang Thủy nghĩ nghĩ vài giây, rồi sau đó lắc đầu.
“Là sao?”
Giang Thủy nói: “Đưa một phần trong đó cho cô.”
“Có ý gì?” Lý Vân cười, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng rạng rỡ bên trong.
“Cô là Bá Nhạc của tôi. Tôi cảm ơn cô.”
Thì ra là như thế. Lý Vân nhấp miệng, nhàn nhạt nở nụ cười. Trong giọng nói không phải không có mất mát: “Tôi còn tưởng rằng cậu thông suốt rồi cơ.”
“Cái gì?”
“Tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt. Xe cho cậu tốc độ, phụ nữ cho cậu tình cảm mãnh liệt.”
Giang Thủy nói: “Tôi không cần, tôi chỉ cần tốc độ.”
Lý Vân cười nhạo một tiếng: “Nào có đàn ông không cần phụ nữ, trừ phi — cậu không phải ‘thẳng’.”
Cô thò người qua, khi nói chuyện tạo cảm giác thần bí. Giang Thủy ngửi được mùi nước hoa dày đặc — Lý Vân thích kích thích, trang điểm lại trung tính nhưng cũng là phụ nữ hàng thật giá thật.
Giang Thủy nhăn mũi lại, đầu nghiêng sang một bên.
Lý Vân cố ý kích anh: “Cậu không phải ‘thẳng’ thật à?”
Giang Thủy nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nói: “Cô thật nhàm chán.”
Lý Vân cười ha ha, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng xuất hiện. Cô ta cảm thấy vui sướng, đặc biệt là khi ở cùng với Giang Thủy, cảm thấy mình càng trở nên trẻ trung thêm.
Chỉ tiếc cô ta đã 35 tuổi rồi. Nếu cô ta có thể nhỏ lại vài tuổi, có lẽ có thể giống như những cô gái khác ở hộp đêm, chẳng cần để ý gì mà khoe ra thanh xuân của bản thân.
Nơi này con gái trẻ tuổi rất nhiều, trong đó càng không thiếu người xinh đẹp.
Bắc Kinh dụ hoặc thật sự quá nhiều. Không có người không yêu nơi này.
Một đường bước vào, từng ngọn từng ngọn đèn của Bắc Kinh chiếu sáng đêm đen, là không cam lòng và tràn ngập nhiệt huyết từ khắp các nơi trên cả nước lao tới nơi đây.
Bọn họ chỉ có một mong muốn: Bò lên cao hơn! Bò lên cao hơn! Bò lên cao hơn!
“Giang Thủy, tôi muốn mang cậu đi gặp một người.” Lý Vân nói.
“Người nào?”
“Người có thể làm cậu bò lên cao hơn.”
Lý Vân chọn nhà ăn rất đặc sắc, dặn dò Giang Thủy đi trước, cô ta sẽ đến sau.
Phòng đã được chọn từ trước, là loại bàn tròn lớn truyền thống, căn phòng trống vắng, lúc này chỉ có một mình Giang Thủy.
Mỗi phòng bao ở đây đều có người phục vụ riêng, người phục vụ ở phòng Giang Thủy là một người địa phương Bắc Kinh, mặc đồng phục của nhà hàng, trên đầu có cài một nụ hoa lớn. Xem dáng vẻ có lẽ cũng ít tuổi, cô ta cầm theo thực đơn đi đến nói bằng giọng Bắc Kinh.
“Bây giờ có chọn món luôn không ạ?” Người phục vụ đầu cài nụ hoa hỏi.
Giang Thủy nói: “Chờ một lát.”
“Vâng.”
Đầu hoa đi đến phía sau bình phong cạnh cửa ra vào, ở đó còn có một cánh cửa nhỏ, là gian pha trà riêng của phòng bao.
Giang Thủy yên lặng ngồi, đợi vài phút, liền nghe thấy bên kia cửa truyền đến tiếng động của trò chơi trên di động.
Angry bird.
Giang Thủy móc di động ra nhìn thời gian một cái, mười phút sau, lại xem một cái. Vừa vẫy tay mới nhớ ra Đầu hoa đang ở trong phòng trà chơi trò chơi, không thể nhìn thấy anh ra dấu, vì thế đề cao âm lượng gọi một tiếng: “Phục vụ.”
“Làm sao vậy?”
Giang Thủy nói: “Cho tôi xem thực đơn.”
Đồ ăn ở nhà hàng này rất đặc sắc, cơ bản đều là thức ăn gia đình bình thường không thường làm. Chính bởi nguyên nhân này, Giang Thủy đối mặt thực đơn liền có chút khó xử — anh không biết Bắc Kinh có đồ ăn gì đặc sắc, dù cho biết thì anh cũng không có kinh nghiệm chọn món để phối hợp hài hòa một bàn đồ ăn.
Anh chỉ là quá nhàm chán, mới muốn lật xem thực đơn.
Đầu hoa đứng ở một bên nói: “Có thể chọn món chưa?”
Giang Thủy: “Để tôi xem đã.”
“…”
Anh cần phải chờ Lý Vân tới.
Trước khi tách ra, Lý Vân đã cố ý nhấn mạnh, nhân vật thần bí truyền kỳ kia, Nhị Hoàn Thập Tam Lang, là người không dễ hầu hạ.
Lý Vân đối với lần gặp mặt này rất coi trọng, từ lựa chọn nhà hàng là có thể nhìn ra. Nhà hàng này dù là ở thủ đô Bắc Kinh, cũng là số một.
Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm. (Câu này có nghĩa là không nên hứa làm điều gì mà chưa chắc bản thân có thể làm được)
Giang Thủy nghĩ, trước khi Lý Vân đến, anh tuyệt đối sẽ không gọi món.
“Có thể gọi món chưa?”
Giang Thủy khép thực đơn, đưa trở lại: “Còn người chưa tới.”
Đầu hoa nhíu mày: “Không chọn món sao? Anh bảo lấy thực đơn tôi còn tưởng anh muốn chọn món chứ!”
Vừa dứt lời, lại quay người về phòng trà.
“…” Giang Thủy nghệt mặt nhìn về hướng phòng trà, không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng từ trò Angry Bird vang lên.
Lúc này, Lý Vân mới khoan thai tới muộn.
Giang Thủy đứng lên, Lý Vân tay quạt gió tiến vào, hai mắt ngó nghiêng: “Có nước không?”
Giang Thủy hướng phòng trà kêu một tiếng, gọi Đầu hoa rót nước.
“Đợi chút! Nước còn đang đun!”
Nửa ngày sau, Đầu hoa mới cầm bình nước ra, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình di động — cửa kia cô ta còn chưa qua đâu.
Buông bình nước, cô ta lại xoay người muốn về phòng trà.
Lý Vân nhíu mày nhìn, giương mắt nhìn qua: “Em gái, có nước lạnh không?”
“A, muốn nước lạnh ư?” Đầu hoa nhíu mi, đang tập trung vào trò chơi khiến cô ta rất khó một công đôi việc, vì thế lặp lại một lần lời Lý Vân rồi mới chậm rì rì nói, “Không có, chỉ có nước sôi.”
Lý Vân bực bội khó chịu.
Ngoài yết hầu đang nóng rát, còn càng bất mãn thái độ người phục vụ này.
Lúc này Giang Thủy nói: “Người kia khi nào đến?”
Lý Vân lại thêm phiền muộn: “Mới vừa nhờ người hỏi — muốn nhắc tới xem như nhắc nhở, kỳ quái, sao cũng không liên hệ được.”
Giang Thủy hỏi: “Muốn chọn đồ ăn chưa?”
“Chọn trước đi.” Lý Vân lại gọi Đầu hoa tới, “Lấy thực đơn lại đây.”
Đầu hoa như không có việc gì nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không quay đầu lại đi lấy thực đơn mà nói: “Người có phải còn chưa tới đủ không?”
Lý Vân đáp: “Còn thiếu một vị.” Nhị Hoàn Thập Tam Lang hẳn là sẽ đến một mình.
“Vậy chờ người tới rồi lại chọn món đi.”
“…” Lý Vân giận cười, “Bây giờ chọn.”
Đầu hoa bày ra biểu cảm thực không vui, Lý Vân nhàn nhạt nói: “Mong thái độ cô tốt một chút.”
Cũng không biết Đầu hoa này có địa vị gì, bị Lý Vân nói như vậy, thế nhưng còn gợi lên khóe miệng cười cười.
Biểu cảm châm chọc. Giang Thủy rất quen thuộc.
Từ trước kia rất lâu, anh sống trong trường kỹ thuật, anh không giao tiếp với mọi người, khi đánh lộn với người ta, một đám chân tay của đối phương cũng là loại vẻ mặt này. Giống như đang xem thứ gì hạ tiện. Khinh miệt, khinh bỉ.
Lý Vân rốt cuộc không nói gì, cô ta nhanh chóng chọn món, tiện tay tiếp một cuộc điện thoại, biểu tình nghiêm túc, rồi sau đó nhẹ nhàng chảy ngắt máy, tiếp tục chọn món.
Giang Thủy ăn không ngồi rồi, hưởng thụ gió điều hòa, uống xong một ly trà lúa mạch.
Lý Vân nói: “Đi thôi.”
“?” Giang Thủy không hiểu gì cùng đi ra ngoài.
Lý Vân vừa đi vừa nói chuyện: “Nhị Hoàn Thập Tam Lang kia không tới.”
“Vừa rồi nói trong điện thoại?”
“Ừ.”
“Đã chọn món.”
Lý Vân đột nhiên dừng lại, quay mặt đi, khóe miệng nhếch lên cười.
Biểu tình giống Đầu hoa lúc nãy như đúc.
Giang Thủy bỗng dưng hiểu ra, đây là Lý Vân trả thù. Anh nói: “Một bàn đồ ăn kia cũng không rẻ.”
“Cậu quản cô ta chết hay sống.”
“…”
Giang Thủy không hé răng, Lý Vân âm dương quái khí mà cười một tiếng: “Tôi không tin thái độ của cô ta đối với cậu tốt đẹp gì, kỳ quái làm sao một người đàn ông như cậu còn nhẫn nhịn được. Thật cho rằng mình độ lượng lắm sao.”
“…” Nếu là trước kia Giang Thủy có thể bởi vì chút chuyện như vậy mà làm ầm nên.
Lý Vân nói: “Khẩu âm Nam Bắc khác nhau, rất dễ phân biệt được người địa phương và người bên ngoài.
Người Bắc Kinh khinh thường người bên ngoài. Thập Tam Lang là thế mà người phục vụ kia cũng vậy. Bọn họ cảm thấy mình nên kiêu căng. Rất nhiều đô thị lớn kinh tế phát triển đều như vậy, bao gồm cả Thượng Hải.
Có lần tôi tới Thượng Hải, người Thượng Hải cũng xem thường người nơi khác tới làm công, nhưng thế thì sao, người Thượng Hải tới Bắc Kinh, cũng bị người Bắc Kinh coi như người nhà quê.
Có người đối xử bình đẳng, cũng có người tốt bụng, nhưng ở thành phố lớn sinh tồn, phải nghĩ rằng những người ở chung với mình là không tốt, có như vậy thì những gì bọn họ nói và làm khiến cậu không quá thoải mái mới có thể giải thích hợp lý —
Rốt cuộc thì bọn họ thực sự không tốt bụng sao?”
Giang Thủy: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô là người Bắc Kinh.”
Lý Vân: “Tôi là người Giang Tô.”
“Giang Thủy, cậu phải nhớ kỹ lời tôi nói — hoàn cảnh của cậu rất nguy hiểm.”
Sau khi bị Nhị Hoàn Thập Tam Lang thả bồ câu (bằng với cho leo cây), Giang Thủy lại có một tuần nhàn rỗi. Qua tuần này là chính thức bước vào mùa thu.
Vừa lúc là cuối tháng, hôm nay Giang Thủy dậy sớm, bước đi nhẹ nhàng ra cửa.
Vương Chấn ngắm anh một cái, ngừng tay đang làm: “Chà chà, Giang Thủy, trang phục ngày hôm nay rất tuấn tú đấy.”
Giang Thủy đấm vào ngực Vương Chấn một quyền, nói: “Xe của anh cho tôi mượn dùng.”
Chìa khóa xe vung ra: “Được, cầm đi.”
“Cảm ơn.”
Vương Chấn đuổi theo không kịp, ở cửa hướng ra ngoài hô to: “Cậu đi đâu vậy!”
“…”
“Hừ, chạy rất nhanh.”
Xe Vương Chấn Giang Thủy đã lái vài lần, người xe đều hiểu biết lẫn nhau. Rất nhanh, Giang Thủy đã tới sân bay.
Anh lấy di động ra, tiếng tút tút tút trong điện thoại vang lên —
“Tới chưa?”
“Tới rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT