Giang Thủy theo tiếng nhìn qua, là một gương mặt xa lạ.

Vóc dáng bình thường, diện mạo bình thường, rất gầy, tóc mái màu đỏ rượu lệch một bên che khuất nửa con mắt. Xem xét một cách cẩn thận thì người phụ nữ như vậy ở trong đám đông cũng không có gì đặc biệt.

Ngoại trừ cặp mắt kia. Dường như lung linh rực rỡ, khi tập trung nhìn vào lại tối đen, không khác biệt gì với người thường.

Nhưng trong nháy mắt sau đó lại lung linh rực rỡ lên —

“Muốn không?” Cô ta giơ bật lửa lên, toàn thân kim loại vang lên leng keng leng keng.

Ngón tay Giang Thủy giật giật, mới vừa nâng lên thì điếu thuốc đã từ khe hở giữa ngón tay rơi xuống. Rơi trên sàn nhà ngoài toilet ướt rượt, cũng không biết đang ngâm trong thứ chất lỏng gì.

“Bỏ đi.” Giang Thủy nói.

Cô ta không tiếng động cười cười rồi quay người đi. Đi được hai ba bước, Giang Thủy ở phía sau kêu: “Này, có thuốc không?”

Lại quay người lại, một tay cầm theo bật lửa, một tay kia không biết khi nào đã nắm bao thuốc, vẫn cười nói: “Có.”

Dương Mai từ toilet đi ra, Giang Thủy đã qua cơn nghiện thuốc lá.

Lão Phương chắc chắn Dương Mai đang giận dỗi, cẩn thận ngẫm lại, có vẻ là như vậy thật. Nhưng mà nhìn bây giờ thì hình như cơn giận đã tan.

Xuất phát từ tâm lý áy náy và muốn bồi thường, Giang Thủy nói: “Lát nữa để anh lái xe.”

Dương Mai liếc anh một cái, hờ hững nói: “Tùy anh.”

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tiểu Hà cùng Mạnh Đạt theo thứ tự cám ơn và tạm biệt khách khứa đến dự.

Đến phiên Dương Mai, chú rể mới Mạnh Đạt bắt tay mỉm cười theo thể thức, xem ra đã không còn nhận ra Dương Mai.

Tiểu Hà gãi gãi tay Dương Mai, kéo cô tới một góc.

Dương Mai: “Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.”

Tiểu Hà che miệng cười một tiếng: “Cảm ơn chị. Khách nhiều quá, vừa rồi cứ bận mãi, cũng chưa có cơ hội nói vài câu với chị.”

Dương Mai: “Em muốn nói gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn nói một tiếng… Em phải gả chồng.”

Tiểu Hà không tiếp tục nói, nhưng hốc mắt đã đỏ. Phiêu bạt ở nơi này, cô ấy cũng chỉ lẻ loi một mình, không có người nhà mẹ đẻ để dựa vào, thân nhất với Dương Mai vì thế coi Dương Mai như người nhà mẹ đẻ mà đối đãi.

“Em sẽ hạnh phúc.” Dương Mai đau lòng, an ủi vỗ vỗ bàn tay cô ấy.

Tiểu Hà ngửa đầu lên, nước mắt đã rút đi. May mắn không rơi xuống, bằng không hóa trang lại trôi mất. Lại hít hít mũi, như là hạ rất lớn quyết tâm: “Đây là do chính em lựa chọn, em đã suy nghĩ cặn kẽ, em cảm thấy như vậy là tốt nhất với mình.”

Dương Mai nghe xong chỉ nói: “Em cảm thấy tốt là được rồi.”

“Bởi vì em quá khó khăn…” Muốn nói lại thôi, áp lực ủy khuất.

Một người phụ nữ tới nơi thành thị xa lạ dốc sức làm việc, bắt đầu từ con số 0, không có bất luận cái gì để dựa vào, có bao nhiêu khó khăn?

Dương Mai nghĩ, cũng giống như ếch xanh bị nấu nước sôi, muốn sống sót mà phá nắp nồi chạy tới vùng trời mới đầy khó khăn. (Câu chuyện ếch xanh nấu nước sôi hẳn nhiều người đã biết)

Nếu có lối tắt có thể đi, vì cái gì không đi.

Dương Mai nói: “Hôm nay là ngày kết hôn, em phải cười. Về sau sẽ vẫn luôn cười.”

Tiểu Hà gật gật đầu, quả thực đã tươi cười trở lại. Cũng không có thời gian nói thêm gì vì Mạnh Đạt đã gọi cô ấy về.

Dương Mai vỗ vỗ vai cô ấy: “Một mình anh ấy ứng phó không được, em qua cùng đi.”

“Vâng.”

“Em sẽ hạnh phúc.” Dương Mai nói.

Tất cả đã trải qua ở giờ lành hôm nay, đều ngưng tụ thành một câu mong ước tốt đẹp. Đây là sự dịu dàng lớn nhất của Dương Mai.

Trở về đổi thành Giang Thủy lái xe.

Dương Mai hỏi: “Anh có thể chứ?”

“Cái gì?”

“Em nói,” Dương Mai nhìn bụng Giang Thủy, “Anh được chưa?”

Giang Thủy nhàn nhạt thu hồi tầm mắt: “Anh không làm chuyện mình không nắm chắc, anh ngồi ở chỗ này, chính là được.”

Dương Mai vui vẻ, cố ý nghiêng đầu đi nhìn mặt Giang Thủy. Giang Thủy chỉ lo lái xe, không lên tiếng nhưng chung quy vẫn bị Dương Mai nhìn chằm chằm đến không chịu được, nhấp miệng nói nhỏ: “Em nhìn cái gì vậy?”

“Anh nói anh “khốc” như vậy, em nhìn một chút cũng không được?” (Thật sự là không biết dùng từ gì thay từ “khốc” này, ai biết thì bảo mình với, mình hiểu nhưng không biết diễn đạt thế nào T.T)

“…” Giang Thủy nghiêng đầu sang một bên.

“Không làm chuyện không chắc chắn?” Dương Mai bẻ mặt anh trở lại, “Em cũng không tin.”

“Vốn dĩ là thế.” Tốc độ xe nhanh hơn, Giang Thủy ngưng thần liễm khí, nói, “Ngồi yên, đừng xoay loạn.”

Dương Mai ngoan ngoãn ngồi trở lại, kéo theo đai an toàn, giải phóng ngực mình một chút: “Ừm, đó chính là nói, lúc trước anh dạy em lái xe, cũng là có chắc chắn? Khi đó người vẫn luôn thuyết giáo em không được là ai?”

“…”

“Là ai?”

“…”

“Anh không cần làm bộ không nghe thấy.”

“… Là anh.” Giang Thủy dưới đáy lòng than thở. Dương Mai ở một bên lại cười ha ha.

Anh không làm chuyện không chắc chắn, bởi vì đủ bình tĩnh và lý trí. Chỉ trừ bỏ một sự kiện — Dương Mai là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn duy nhất Giang Thủy gặp được trong mùa hè này.

Ở trên người Dương Mai, Giang Thủy có rất nhiều “Không nắm chắc”, cho đến hiện tại cũng chưa hề thoải mái yên tâm.

Vì điều trị viêm tuyến tuỵ, Giang Thủy có một kỳ nghỉ ngắn. Trong khoảng thời gian này anh luôn ở cùng Dương Mai, trải qua những tháng ngày lười đến không thể lười hơn.

Một ngày 24 giờ, không biết có bao nhiêu thời gian hoang phế ở trên giường. Cũng không dám nói là hoang phế bởi thực sự thì ban ngày lăn lộn trên giường là vui sướng nhất.

Khi Dương Mai lười rời giường, Giang Thủy liền dậy sớm, làm bữa sáng cho cô rồi giặt giũ quần áo.

Quần áo từ ngày xuất viện vẫn để trong thùng, đến tận hôm nay mới chuẩn bị giặt chúng.

Trước khi giặt anh móc túi quần ra, có tiền, khăn giấy cùng một tấm danh thiếp.

Giang Thủy nhíu mày xem, mặt trên có tên Lý Vân. Rất xa lạ, anh nghĩ lại, đây là tấm danh thiếp mà người phụ nữ cho anh thuốc và bật lửa đưa anh hôm tiệc cưới của Tiểu Hà.

Khi đó anh đang hút thuốc, dựa vào ven tường hít mây nhả khói, ý thức lơ đãng. Người phụ nữ kia lặng lẽ đến gần, dịu dàng lại ngang ngược nhét cho anh một thứ, anh còn chưa thấy rõ đó là cái gì thì người phụ nữ kia đã yểu điệu đi mất rồi.

Bên tai truyền đến giọng nói mát lạnh tinh tế, bởi vì khoảng cách xa, càng nghe càng mơ hồ — “Lưu lại đi, coi như kết bạn. Nói không chừng về sau lại dùng tới đấy.”

Nói không chừng về sau lại dùng tới.

Dùng như thế nào chứ.

Giang Thủy cười nhạo một tiếng, nhắc thầm chữ nhỏ trên danh thiếp một lần: Câu lạc bộ bay siêu tốc. Địa chỉ ở Bắc Kinh.

Cơ bản là quăng tám sào cũng không tới.

Anh tùy tiện ném danh thiếp vào trong ngăn kéo, tấm danh thiếp kia liền lẳng lặng nằm đó cùng sổ tay, bút, kéo và kính lúp giữa đống đồ vật linh tinh lộn xộn.

Kỳ nghỉ trôi qua, Giang Thủy lập tức trở lại với nhịp độ công việc khẩn trương.

Gần đây Bờ biển hoàng kim xảy ra phiền toái nhỏ, khả năng sắp xảy ra chuyện, Tổng giám đốc Trần chạy bên này đuổi bên kia, tâm tình vẫn luôn không tốt. Loại cảm xúc mặt trái này khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến Giang Thủy.

“Sao cậu cứ giữ mãi vẻ mặt khó chịu như vậy? Cho tôi nhìn sắc mặt đúng không?”

Giang Thủy liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, hiện ra gương mặt tức muốn hộc máu của Tổng giám đốc Trần. Anh không kêu một tiếng, trầm mặc mà tăng tốc.

Tổng giám đốc Trần không kịp phản ứng, bỗng nhiên giật người về sau, đập vào lưng ghế, càng thêm nổi trận lôi đình: “Ai bảo cậu đi nhanh như vậy? Tôi cho phép?!”

Giang Thủy nói: “Ngài nói muốn trước hai giờ chiều tới nơi.”

“… Cậu muốn tranh luận với tôi?”

“Không có.”

“Câm miệng!”

“…”

Trước hai giờ đến nơi, Tổng giám đốc Trần ra lệnh cho Giang Thủy ở yên tại chỗ chờ. Thẳng đến qua 9 giờ, có người gọi điện thoại lại đây, báo cho anh có thể tan làm.

“Tổng giám đốc Trần thì sao?”

Người trong điện thoại nói: “Tổng giám đốc Trần 5 giờ chiều đã rời đi — ông ấy có việc bận, quên mất cậu, bây giờ mới nhớ tới nên cố ý bảo tôi gọi cậu về.”

Nói xong liền ngắt máy.

Giang Thủy cười lạnh một tiếng, này nào có thể là “Quên”, chính là “Cố ý”. Lúc tới chỉ có một chiếc xe và anh, lúc đi nhất định phải gọi tài xế khác. Chẳng qua cố ý muốn anh chờ, muốn cho anh nhìn chút sắc mặt mà thôi.

Anh đợi tám tiếng. Chán muốn chết, uổng phí thời gian.

Một thời gian dài sau đó, Tổng giám đốc Trần vẫn không dùng Giang Thủy. Anh trở lại trường dạy lái xe, mang học viên luyện tập sa hình, ngày qua ngày, buồn tẻ nhạt nhẽo.

Mất đi nguồn thu từ Bờ biển hoàng kim, chỉ lãnh tiền lương của trường dạy lái xe, rất nhanh, tiền của Giang Thủy đã không đủ dùng — chính anh ăn mặc cần kiệm kỳ thật cũng đủ, nhưng mà ở quê còn có Vạn Thục Phân cần anh nuôi sống.

Anh cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Vẫn cùng Dương Mai đi dạo phố, vào tiệm ăn, kiên trì nguyên tắc ra ngoài đàn ông trả tiền — khi cùng Dương Mai ra ngoài, anh sẽ để rất nhiều tiền trong túi.

Cho đến khi thu không đủ chi, một cuộc gọi xa lạ đến từ Bắc Kinh đã giải cứu anh.

Là giọng nói mát lạnh tinh tế kia. Lý Vân.

Giang Thủy thực kinh ngạc, anh cư nhiên lại nhớ rõ giọng nói này, cảm giác như tìm được đồng loại, tín hiệu âm thanh truyền vào đại não, đại não liền nói cho anh cô ta là Lý Vân.

“Này này, có đang nghe không?”

Giang Thủy hoàn hồn, vội kêu lên: “Có, đang nghe.”

Lý Vân bỗng nhiên cười, tiếng cười giòn tan: “Tới Bắc Kinh không? Cậu tuyệt đối có thể dùng đến kỹ năng của mình.”

Giang Thủy ngây ra một lúc, cô ta vừa mới nói gì? À, đúng rồi, cô ta vừa rồi nói — cô ta đã từng tới Bờ biển hoàng kim, từng gặp Tổng giám đốc Trần. Trong lúc vô tình nhìn thấy anh, từng cảm thụ kỹ thuật lái xe của anh khi đi cùng xe với Tổng giám đốc Trần.

Lý Vân nói: “Người như cậu, sao lại cam nguyện giấu mình ở loại địa phương nhỏ này?”

Giang Thủy hốt hoảng: “Nơi này là địa phương nhỏ?”

Lý Vân lại cười, nhưng mà không nói chuyện. Giang Thủy nghe được nhíu mày, tinh tế suy nghĩ cũng hiểu — Lý Vân ở Bắc Kinh, so với thủ đô vĩ đại, thành phố anh ở tự nhiên là “Địa phương nhỏ”.

“Tới Bắc Kinh không?” Lý Vân lại hỏi một lần nữa.

Giang Thủy hỏi: “Cô cung cấp công việc?”

“Đúng vậy, “công việc” vô cùng thích hợp với cậu.”

“Tiền lương là bao nhiêu?”

“Nói không tốt.”

Giang Thủy cau mày: “Nói không tốt là bao nhiêu?”

“Có đôi khi mấy vạn, có đôi khi mấy chục vạn.”

“…”

“Tới không?”

Giang Thủy tạm dừng thật lâu. Tầm mắt anh từ hộp thức ăn nhanh trên bàn đến Dương Mai trên giường đơn nhỏ. Đêm nay gọi cơm hộp KFC, thêm phí đưa hàng 8 đồng, bữa tối tổng cộng 50 đồng.

Dương Mai ngày thường không ăn loại thực phẩm này, bữa tối cũng không ăn bao nhiêu. Khi Dương Mai vào phòng tắm tắm rửa, Giang Thủy liền nghĩ, Dương Mai ở cùng anh, chỉ sợ sẽ càng ngày càng gầy.

Trước khi sắp ngủ anh nhéo eo Dương Mai một chút, quả nhiên đã gầy đi không ít.

Anh hơi hơi thở dài, Dương Mai hỏi: “Anh thở dài cái gì?”

“Không có gì.”

Dương Mai hung hăng nói: “Nói!”

Anh đành phải nói gần nói xa: “Em hôm nay rất thơm.”

Dương Mai cười cười nói: “Sữa tắm The Queen.”

“Cái gì?” Anh nghe không hiểu.

“‘Nữ hoàng’, một nhãn hiệu của nước ngoài, nhờ bạn mang về, đợi thật lâu mới đến tay. Quý lắm á.”

“Ồ.”

Nhãn hiệu nước ngoài đắt tiền, cô đợi thật lâu. Anh đến nghe cũng chưa từng nghe nói đến.

Dùng sữa tắm nhập khẩu quý giá, ăn thức ăn nhanh 50 đồng.

Dương Mai thì thản nhiên tự đắc, Giang Thủy lại cuộc sống hàng ngày khó an.

Thật lâu sau, thời gian do dự vậy là đủ rồi. Lý Vân nhẹ nhàng nói thêm một chữ mời: “Tới không?”

“Tới.” Giang Thủy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play