Tuy rằng thời gian còn sớm nhưng xe Giang Thủy dừng cách ngã tư đường 100 mét, lưu lượng xe qua lại nơi này cũng không phải là nhỏ. Chỉ là ngắn ngủi dừng lại vài phút, tiếng kêu thúc giục phía sau đã không dứt bên tai.
Thầy Hồ sau khi bức Dương Mai phải dừng xe cũng đi luôn, ở giữa một dòng sông xe qua lại, rốt cuộc cũng không tìm thấy tung tích đâu nữa.
Giang Thủy nhanh chóng điều chỉnh ghế dựa và kính chiếu hậu, sau khi mở máy, Lâm Dương và Trương Tây Tây liếc nhìn nhau, người trước chần chờ mở miệng: “Anh Thủy …”
Giang Thủy trực tiếp đánh gãy: “Ngồi yên.”
Xe tựa như mũi tên rời cung, vọt thẳng ra ngoài.
Giang Thủy nhắm chuẩn khe hở giữa những chiếc xe đang đi lại trên đường nhanh chóng vượt qua, chiếc xe tập lái cũ nát màu đỏ thể hiện tốc độ và lực lượng hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài của nó, lúc này nó giống một con cá chép đỏ nhảy vào hồ nước, như cá gặp nước, thản nhiên thỏa ý.
Xe đi đến giao lộ thì vừa vặn gặp đèn xanh, Giang Thủy một đường trôi chảy thông suốt.
Ngoài cửa sổ hàng cây ven đường mơ hồ dần lui về phía sau, Dương Mai nhìn trong chốc lát liền cảm thấy đau cả mắt.
Đây không phải một con cá chép đỏ, mà là một con rồng vảy đỏ.
Không quá năm phút đồng hồ, Giang Thủy đã đi khỏi khu dân cư, hai hướng bốn làn xe chạy, không nhiều xe lắm, có chạy với tốc độ nhanh hơn cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Giang Thủy lại cố tình giảm tốc độ xuống, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một điểm nhỏ màu trắng, anh mới đột nhiên tăng tốc.
Dương Mai bỗng nhiên có một loại dự cảm, loại dự cảm này khiến trái tim cô không tự giác mà đập nhanh hơn. Theo bản năng cô bắt lấy tay vịn trên đỉnh xe phía trước, quay đầu nhìn anh một cái. Anh vẫn ngồi một cách đoan chính, mắt nhìn thẳng, đôi mắt đen dường như mạ lên một tầng mờ ảo, tỏa sáng ánh nước.
Dương Mai đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên đến trường dạy lái xe, ngồi nhầm xe anh, khi đó anh cũng giống như bây giờ, dường như đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình.
Thời điểm Giang Thủy lái xe thật sự nghiêm túc, nhưng loại nghiêm túc này lại không hề hời hợt, khẩn trương hay nghiêm trọng. Anh đang hưởng thụ quá trình này, và quá trình này dường như có linh tính, hồi đáp lại anh bằng niềm vui bất tận.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cửa sổ xe bên phía Dương Mai đang mở, bên tai là tiếng gió gào thét.
Điểm trắng phía trước dần dần lớn hơn, lộ ra gương mặt chân thật.
Đó là xe của thầy Hồ, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, bởi vậy Giang Thủy cơ hồ trong nháy mắt đã bắp kịp.
Sau đó, anh giảm tốc độ.
Hướng này là hai làn xe chạy, đường cũng không rộng, Giang Thủy từ bên trái vượt qua rồi lái sang làn bên phải. Tốc độ của anh dần dần giảm xuống, xe phía sau bất đắc dĩ cũng phải giảm tốc.
Dương Mai nhân cơ hội này liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, phát hiện xe thầy Hồ theo sát phía sau bọn họ, khoảng cách giữa hai xe rất gần, dường như chỉ cần xe phía trước tiếp tục giảm tốc độ, hoặc là xe phía sau hơi tăng tốc thì hai chiếc xe sẽ lập tức va chạm.
Thầy Hồ không có cách nào, đành chạy sang làn đường bên trái để đi lên. Cứ như vậy, hắn có thể tùy ý tăng tốc, không bao lâu sẽ song song với xe Giang Thủy.
Vương Dã quay cửa kính xe xuống, lớn tiếng nói: “Này!”
Giang Thủy nhàn nhạt liếc mắt qua, thầy Hồ cũng nghiêng đầu nhìn sang, thở ra một hơi nói: “Tôi nói này Tiểu Giang, cậu …”
Lời nói còn chưa nói xong, xe Giang Thủy đã giống như được thần trợ, bỗng nhiên vọt một cái liền bay ra ngoài, mang theo một cơn gió ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ khiến đám lá cây long não bên đường xôn xao rung động.
Anh cùng xe thầy Hồ giãn ra một khoảng cách ngắn, khoảng cách này được khống chế rất tốt, đó là khoảng cách ngắn nhất có thể vượt qua, cùng là khoảng cách cần thiết để sau khi vượt qua có thể bức xe phía sau phải giảm tốc độ.
Giang Thủy lại một lần nữa đổi làn đường ép phía trước xe thầy Hồ, anh giống như một con dê đầu đàn oai nghiêm.
Nếu thầy Hồ còn không nhìn ra ý đồ của Giang Thủy thì mười mấy năm dạy lái xe của hắn coi như bằng không rồi.
Còn không phải là muốn báo thù chuyện vừa rồi sao? Còn không phải là muốn ăn miếng trả miếng sao? Cuối cùng thì thế nào? Giống như vừa rồi, bức hắn phải dừng xe sao?
Thầy Hồ hung tợn mà nghiến răng, Giang Thủy trẻ hơn hắn không ít, nhưng tính tình hắn lại rất hấp tấp. Muốn bức hắn ngừng xe? A, cứ thử xem.
Nghĩ như vậy, thầy Hồ càng thêm không cam lòng bị xe Giang Thủy đè sau mông, hắn hoàn toàn buông ra chân ga cho xe tự động trượt, để ra khoảng cách với xe trước, sau đó nhấn mạnh chân ga, đồng thời đánh mạnh tay lái, hướng sang một làn đường khác.
Chẳng qua là so tốc độ, chiếc xe nát kia của Giang Thủy sao có thể so được với xe mới của hắn.
Thầy Hồ “hừ” một tiếng, chân ga giẫm hết cỡ, cơ hồ chỉ trong nháy mắt xe hắn đã song song với xe Giang Thủy.
Lúc này hai chiếc xe đều không thể vượt qua nhau, trừ phi một trong hai chiếc phải nhanh hơn rất nhiều. Tuy nhiên nếu tính tới động cơ của hai chiếc xe thì rõ ràng xe thầy Hồ có thể đạt tới tốc độ tối đa cao hơn xe Giang Thủy.
Khả năng Thầy Hồ sẽ vượt qua lại lớn hơn.
Giang Thủy hiểu rất rõ điều này, anh đua xe chẳng qua là đua với họ Hồ, nếu là đua mặt khác, kết quả cũng không thể nói trước được.
Anh nhẹ ngó sang bên cạnh một cái, khóe mắt thấy Dương Mai đang ngồi nghiêm chỉnh, bả vai mất tự nhiên mà rụt lại, anh dời đi ánh mắt, không chút do dự đánh tay lái sang phải: “Nhanh thôi.”
Dương Mai sửng sốt.
Anh nói cái gì? Nhanh thôi? Anh còn muốn tăng tốc sao? Nhưng mà cô sắp chịu không nổi rồi.
Bánh xe dưới tốc độ cao nhanh chóng chuyển hướng, tạo ra tiếng hí vang chói tai trên mặt đường xi măng. Bánh xe hướng sang phải, đầu xe hướng sang phải, cả chiếc xe đang đi về phía trước hướng sang phải, đầu xe anh ngày càng gần xe thầy Hồ, mắt thấy sắp đụng phải.
“Chết tiệt, tìm chết sao!” Thầy Hồ đổ mồ hôi đầy đầu, bản năng muốn phanh xe.
Ngay giây tiếp theo, đầu xe sắp đụng phải kia đã nhanh chóng trở về vị trí cũ, nhắm thẳng về phía trước mà chạy.
Thầy Hồ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng hiểu ra Giang Thủy cũng không phải thật sự muốn đụng xe mình. Có lẽ khoảng khắc khi anh đánh tay lái sang phải kia thật sự là muốn đâm tới. Anh không sợ chết. Nhưng ngay sau đó, anh lại vặn đầu xe về phía trước.
Chỉ trong một lát ngây người, khi thầy Hồ ngẩng đầu lên thì chiếc xe tập lái màu đỏ ở phía trước đã đi xa rồi. Mà hắn lại bị đèn đỏ chặn lại, kẽo kẹt một tiếng ngừng ngay trước vạch dừng xe, theo quán tính mà ngả về trước rồi lại đập hồi lưng ghế, trên lưng mồ hôi nháy mắt bị thẩm thấu vào quần áo.
Ba người đàn ông trên xe ngây ngốc không nói chuyện, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng mắng chửi đầy tức giận của thầy Hồ: “Chết tiệt, mẹ mày Giang Thủy …”
Đoạn đường cuối cùng là Trương Tây Tây lái.
Sau khi dừng xe, Dương Mai lập tức đi xuống. Giang Thủy cho rằng cô say xe, lại nghe thấy tiếng cô đóng cửa vang lên “rầm” một tiếng rung trời.
Anh đi theo cô, ở phía sau hỏi: “Có phải khó chịu không? Trong xe tôi có vỏ quýt.”
Dương Mai cười nhạo một tiếng, hùng hổ quay đầu trừng anh: “Anh muốn chết phải không? Muốn chết cũng đừng kéo theo tôi, tôi còn chưa muốn chết.”
Giang Thủy hiểu được Dương Mai đang nói đến việc đua xe vừa rồi cùng thầy Hồ, cơ bắp anh thả lỏng nói: “Cô không say xe?”
Thanh âm Dương Mai lạnh lùng: “Tôi sắp chết rồi, say xe tính cái rắm.”
Giang Thủy giật giật môi, muốn nói cái gì nhưng cũng không nói ra miệng. Yên tĩnh vài giây, anh mới như thường mà nói: “Sẽ không.”
Dương Mai: “Đúng vậy, anh sẽ không chết, bởi vì đụng phải là bên phía tôi này.”
Giang Thủy đột nhiên ngẩng đầu, không khỏi nhăn nhăn mày nói: “Tốc độ của ông ấy như vậy, không thể đẩy sang làn đường bên trái.”
Dương Mai: “Rồi sao, ý anh là phải dùng bên đầu tôi để đụng vào à.”
Giang Thủy rũ rũ mắt: “Là ý này.”
Tay trái Dương Mai đẩy mạnh bả vai Giang Thủy một cái: “Giang Thủy, đi cái mẹ anh.”
Bởi vì chuyện này mà toàn bộ buổi sáng Dương Mai cũng không nhìn Giang Thủy lấy một con mắt, ai nói chuyện với, cô cũng không tức giận nhưng Giang Thủy nói chuyện với cô thì cô lại dứt khoát coi như không nghe thấy.
Thời điểm ăn cơm trưa, Dương Mai không đi tìm Giang Thủy, cô một mình ngồi ở cạnh bàn yên lặng ăn cơm.
Ngoài cửa cãi cọ ồn ào, cô vào tai này ra tai kia, ăn xong liền bực bội ném cơm hộp vào thùng rác bên ngoài, lúc này mới phát hiện vừa rồi vẫn luôn cãi cọ ầm ĩ là đám người thầy Hồ.
Giang Thủy dựa ở trên tường, cơm hộp đang ăn một nửa, đũa của anh bị người ta lấy đi mất.
Thầy Hồ đầy mặt cười giả dối, một bên ống quần được sắn lên đến đầu gối, chân đạp lên nắp thùng rác, không hề thân thiện nâng nâng cằm hướng Giang Thủy: “Tiểu Giang, kỹ thuật của cậu hiện giờ còn được không.”
Đôi mắt Giang Thủy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đũa của mình: “Trả đũa cho tôi.”
Vương Dã cười một tiếng, khịt mũi nói: “Thầy Giang, khi đó thầy có phải muốn đụng xe thật không vậy? Tôi nhớ bên ghế phụ xe thầy có phụ nữ ngồi, không sợ kẹp cô ta thành bánh nhân thịt à.”
“Trả đũa cho tôi.”
Vương Dã “hừ” một tiếng, đôi mắt thoáng nhìn thấy Dương Mai đi ra, thanh âm lập tức vang dội hơn: “Ấy, có phải là cô ấy không?”
Ánh mắt Giang Thủy cuối cùng cũng rời khỏi đôi đũa, giương mắt nhìn về phía Dương Mai.
Dương Mai đối với việc bọn họ đang làm lúc này không có một chút hứng thú tham dự nào, sau khi ném sạch sẽ rác rưởi, không coi ai ra gì mà rời đi.
Thầy Hồ nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại: “Ai ai ai, Dương Mai, cô đừng đi, khi đó rất nguy hiểm đấy cô biết không? Cô có muốn nhân cơ hội này lên án thầy Giang của các cô một chút không.”
Hắn dùng giọng điệu đùa cợt khi nói lời này, nhưng mọi người ở đây đều hiểu được, hắn muốn thấy Giang Thủy bị chê cười.
Dương Mai cũng biết ý định nham hiểm của hắn, hắn đơn giản là muốn biểu đạt ý tứ – xem đi, thầy giáo này vì biểu diễn đua xe, không màng an nguy của nữ học viên. Nếu khi đó lại rướn thêm một tấc thì hiện tại Dương Mai cũng không có khả năng hoàn hảo mà đứng ở chỗ này.
Bành Bằng nghe xong tiến lên một bước quan tâm hỏi: “Dương Mai, cô không sao chứ?”
Dương Mai đang tâm tình không tốt, hiện tại nhìn ai cũng đều là có động cơ kín đáo. Đối với Bành Bằng này, cô không có cảm giác gì, nhưng ai bảo hắn không có mắt nhìn, chủ động đâm đầu vào họng súng đâu.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi có việc hay không có việc cũng không phải chuyện của anh.”
Bành Bằng xấu hổ cười cười, không dấu vết lui ra phía sau một bước, không đáp lời tiếp.
Chung quanh Dương Mai nhiều người như vậy, không có đôi mắt nào không rơi trên người cô nhưng cô lại như không nhìn thấy, trong những ánh mắt bất đồng cảm xúc này cô tìm được ánh mắt trầm tĩnh mà mênh mông nhất, không chút nào cố kỵ nhìn thẳng qua.
Giang Thủy cũng nhìn thẳng vào cô.
Bọn họ bốn mắt giao nhau, thời gian giống như tạm dừng, một cái liếc mắt này thật dài lâu.
Cuối cùng, Giang Thủy là người đầu tiên dời đi tầm mắt, anh nhìn xuống, lại không phải nhìn về phía đôi đũa bị người cướp đi, mà nhìn về phương hướng không biết nào đó.
Dương Mai dùng âm mũi cười cười, thanh âm nói chuyện không cao không thấp vừa đủ cho Giang Thủy có thể nghe thấy: “Kẻ hèn nhát.”
Cô cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Giang Thủy vẫn bị người chặn đường như cũ, anh rõ ràng không sao cả, nhưng một cái liếc mắt vừa rồi lại làm anh cảm thấy rất khó chịu, những người này vây quanh cũng dần khiến anh cảm thấy hô hấp không thuận.
Anh liền đũa cũng không cần lấy nữa, đẩy những người đó ra, sải bước đuổi theo Dương Mai.
“Dương Mai.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Bước chân Dương Mai hơi ngừng, ngữ khí không tốt: “Nói.”
“…” Anh không biết nói cái gì.
Dương Mai dừng lại, xoay người nhìn anh, ánh mắt anh mơ hồ, nhìn khắp nơi nhưng không chịu nhìn vào mặt Dương Mai.
Dương Mai hạ tầm mắt, thấy cơm hộp trong tay Giang Thủy, anh một đường mang theo cơm hộp đuổi theo cô.
“Ồ, khó có lúc cơm cũng không ăn.” Cô trào phúng nói.
“…” Giang Thủy vô ý thức bóp bóp hộp cơm, thấp giọng nói, “Cô đừng nói như vậy.”
Dương Mai nhấp môi, mặt không biểu cảm nhìn anh: “Anh tới tìm tôi làm gì?”
Giang Thủy giật giật môi, nói không nên lời.
Dương Mai quay đầu liền đi.
Đại não Giang Thủy hỗn loạn, không hề nghĩ ngợi gì giơ tay giữ chặt cổ tay Dương Mai. Đây là hành vi bản năng, không mang theo bất kỳ ý vị gì khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT