Mạt Tĩnh Y chọn đến sống ở thành phố A, muốn an cư lập nghiệp sống cuộc sống mà mình mong muốn. Điều cô không ngờ tới cháu trai của vị chủ khu chung cư cô đang ở có khuôn mặt và ngoại hình giống hệt chàng trai cô từng yêu say đắm thời cấp ba. Mỗi khi nhìn Gỉa Minh Viễn cô lại nhớ tới đoạn tình cảm đơn phương trước đây, khuôn mặt đó luôn nhắc nhở cô lúc trước mình có bao nhiêu hèn mọn, bao nhiêu thống khổ. Tâm Mạt Tĩnh Y sinh ra ác cảm luôn bài xích trốn tránh anh. Thời điểm tình cảm của Mạt Tĩnh Y và Gỉa Minh Viễn đơm hoa kết trái tưởng như không thể tách rời thì mối tình đơn phương trước kia của cô xuất hiện.
- --
Lạc Minh Thần nói: Mạt Tĩnh Y, nhiều năm như vậy cô vẫn còn yêu tôi sao? Làm cách nào cũng không thể quên được tôi nên đem anh ấy trở thành thế thân, tôi thật không ngờ đấy.
Giả Minh Viễn lại nói: Y Y, bất luận trước kia nguyên lai là vì khuôn mặt của người đó cùng anh giống nhau hay là vì điều gì khác, hiện tại chúng ta có thể bên nhau cũng không dễ dàng gì, cho nên đừng buông tay được không?
- -
Trang cuối trong cuốn nhật kí đã nhuốm bụi qua năm tháng, Mạt Tĩnh Y có trích một đoạn trong cuốn tiểu thuyết cổ đại Trung Hoa mà cô tâm đắc nhất: cô gái kia nói:Để quên một người, thời gian chưa chắc đã xoá nhoà hết, chỉ có yêu một người khác, kỳ thật cũng không khó lắm.
Chàng trai lại hỏi: Thật sự không khó sao? Nếu không khó, vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua 1 khắc cũng đều đau đớn khó nhịn. Thật ra, để quên một người là yêu một người khác, cũng không khó, trừ phi là yêu không đủ sâu đậm.
Chừng ấy năm trôi qua, Mạt Tĩnh Y vẫn luôn muốn hỏi như thế nào mới là yêu đủ sâu đậm?
Thế nhưng khoảnh khắc được ở bên Gỉa Minh Viễn, trong lòng cô tự khắc đã có câu trả lời.