"Được rồi, về nhà trước đi, chờ mình chọn áo ngủ cho cậu xong thì cứ dựa theo kế hoạch mà hành động." Quân sư quạt mo Nam Lâu khí thế vung tay.
Tống Sanh mỉm cười vỗ tay.
Nam Lâu tức giận hất rớt tay cô, lạnh lùng mắng: "Còn cười ngây ngô? Cậu không sợ bản thân giống Lương La kia, vừa tới gần liền bị đẩy ngã hả? Nhanh nghĩ biện pháp tăng tỷ lệ thành công đi!"
"Không có biện pháp." Tống Sanh dựa theo tình hình thực tế mà trả lời, "Nhưng cho dù có thế mình cũng muốn thử. Tuy mình khinh thường Lương La, nhưng kỳ thật mình và cô ta lại không bất đồng, rõ ràng đều là tâm địa bất lương. Mình ghét cái cách cô ta to gan nhào tới như thế, nếu không phải bị kích thích này, nói không chừng mình đã không gấp gáp."
Nam Lâu cười nhạo: "Lương La nhìn trúng thân phận của Khuất Diễn Trọng có thể mang lại lợi ích cho cô ta, còn cậu là vì háo sắc mà coi trọng đối phương, hơn nữa Lương La không biết tật xấu của anh ta nên mới không chút áp lực mà tiếp cận, còn cậu đã biết nên mới cần chuẩn bị, nói thẳng ra cậu đúng là giống dũng sĩ."
"Hiện tại còn là dũng sĩ, tới lúc đó nói không chừng sẽ biến thành tráng sĩ."
"Lấy sức lực đánh nhau khi nhỏ ra đi, nếu Khuất Diễn Trọng không chịu, cậu cứ trực tiếp leo lên, sau đó lỡ có xuất hiện tin tức cảnh sát gây loạn bị hàng xóm bắt, mình nhất định sẽ châm nến cho cậu, cho dù có bị lôi vào cục mình cũng sẽ tới thăm." Nam Lâu vốn muốn cười nhạo Tống Sanh, ai ngờ cô ấy nghe xong, sĩ khí trong lòng ngược lại còn tăng cao.
"Nam Lâu, chờ tin tốt của mình!"
"Hừ, tới lúc đó thất bại đừng tới kéo mình đi uống rượu."
Hai người nhìn nhau cười cười, sau đó nghe tiếng đập cửa thịch thịch. Chú rễ của hôm nay Du Tụ Thần đáng thương đứng ở bên ngoài, xuyên qua khe cửa ai oán nói: "Hôm nay là đêm tân hôn của anh, em không thể dành cho anh chút thời gian sao?"
Chờ đợi luôn là những ngày tháng rất dài, Tống Sanh gần như mất hồn mất vía, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều nhận ra. Ngày thường cô cười hì hì không ngừng nói lời ngọt ngào với anh em chú bác, hết nhảy nhót bên này lại giúp đỡ bên kia, một cô gái nhiệt tình như vậy đột nhiên trở nên trầm mặc. Thỉnh thoảng cô ngồi ở vị trí của mình phát ra tiếng cười ngây ngô nhưng trên màn hình máy tính lại là báo cáo buồn tẻ không nhìn ra có chỗ nào buồn cười. Nhìn dáng vẻ này của Tống Sanh, chúng tiền bối chỉ cười không nói, thầm nghĩ cô bé này hẳn đang yêu ai.
Hai lần thấy Tống Sanh đối diện với văn kiện máu me đầm đìa còn bật cười, Phương Tĩnh nhịn không được mà tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chạy tới hóng chuyện. Đừng nhìn bộ dáng nữ pháp y lạnh lùng bên ngoài kia, kỳ thật cô rất thích ăn vặt và hóng hớt, dưới gương mặt cao lãnh chính là bản chất vô sỉ, bởi vì cùng thuê trọ với Tống Ly Nguyên, không ít lần cô hỏi anh chuyện của Tống Sanh.
Lần này Phương Tĩnh quyết không buông tha, nhân lúc nghỉ ngơi tự mang hạt dưa chạy tới dò hỏi: "Tống Sanh, em nói thật đi, có phải em coi trọng giáo sư Khuất không?"
Nghe tới giáo sư Khuất, Tống Sanh hoàn hồn, làm bộ che giấu.
"Thôi đi, phản ứng này của em người có mắt đều nhìn thấy, chị nói vậy em còn chưa chết tâm? Nhìn chiến tích chồng chất của giáo sư Khuất em không bị dọa chạy, cái này tuyệt đối là chân ái. Có điều Tống Sanh à, em vẫn là sớm hết hi vọng đi, chị đoán em còn chưa được chạm vào tay giáo sư đã bị thầy ấy đả kích tới chết đấy."
Tống Sanh cười đắc ý, khoe khoang: "Kỳ thật em đã chạm tay anh ấy."
Phương Tĩnh bình tĩnh gật đầu: "A, chị nhớ rồi, lần đầu hai người gặp mặt em không phải đã nắm tay sao, cũng may không bị người ta dùng dao phẫu thuật xử lý."
"Em nói không phải lần đầu tiên! Đời này cho tới bây giờ chuyện em hối hận nhất chính là khi đó không thừa cơ hội gặp mặt đầu tiên mà nắm tay anh ấy lâu thêm một chút." Tống Sanh nghiêm túc ấn bả vai Phương Tĩnh, nói, "Có điều khi đó là khi đó, chuyện em nói là lần này, giáo sư Khuất chủ động chạm vào em."
"Nằm mơ còn chưa tỉnh à? Giáo sư được trường đại học y bọn chị mời về, được tôn là nhân vật truyền kỳ tiến sĩ Khuất sao có thể dễ dàng chủ động như vậy?" Phương Tĩnh không chút khách khí, vừa cắn hạt dưa vừa mồm miệng tiến hành công kích.
Thấy Phương Tĩnh không tin, Tống Sanh ôm chị dâu tương lai của mình, luyến ái tâm sự: "Chị Phương Tĩnh không tin sao? Em còn chuẩn bị mấy ngày nữa qua nhà anh mượn phòng tắm, sau đó mặc áo ngủ thật đẹp dụ dỗ anh ấy."
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện bản thân thì ra phóng túng như vậy, quả nhiên chỉ cần gặp người thích hợp trái tim liền mềm đi, nhưng da mặt ngược lại biến thành tường đồng vách sắt.
Phương Tĩnh nghe vậy liền cười ha ha, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo hoàn toàn biến mất, ngay cả hạt dưa trong tay cũng chấn động rơi xuống đất hơn phân nữa.
"Ai dai, cô bé như em không lầm đấy chứ, biện pháp cũ kỹ này em cũng không biết xấu hổ mà dùng sao? Chị nói thật, biện pháp này thật sự quá ngốc, rất rất ngốc, người ta vừa nhìn liền có thể nhìn ra ý đồ của em, chị bảo đảm ngay cả cửa em cũng không bước vào được. Hơn nữa giáo sư Khuất vừa nhìn liền biết là thuộc loại cấm dục, người như vậy muốn câu dẫn thầy căn bản là kêu người mù xem hoa."
Nhớ tới thân thủ của Tống Sanh, Phương Tĩnh bổ sung một câu: "Có điều nếu em muốn dùng sức nói không chừng có thể được như ý nguyện, đừng nói chị Phương Tĩnh không nhắc nhở em, giáo sư Khuất luôn mang dao phẫu thuật trong người, túi tiền bên phải em chú ý một chút, đừng tới lúc đó cưỡng bức người ta không thành ngược lại bị người ta dọa sợ, ha ha ha..."
Nhìn phản ứng này liền biết Phương Tĩnh không tin, Tống Sanh cảm thấy vô cùng buồn bực. Trời à, cô chưa từng trả qua cảm giác yêu đương, thật muốn biết cảm giác theo đuổi đàn ông, nhưng hiện tại sao lại giống như nữ truy nam căn bản là gạt người thế!
Huống hồ nếu cô từ từ tấn công, với tính cách của giáo sư Khuất phỏng chừng mười năm sau cô vẫn không thể nghênh ngang vào nhà người ta, vậy chi bằng trực tiếp một chút, đây tuyệt đối không phải vì cô thèm nhỏ dãi giáo sư Khuất!
Tình yêu tới quá nhanh, tựa như cơn lốc! Tống Sanh buồn rầu đập đầu xuống bàn làm việc.
Có lẽ do cô thể hiện cảm xúc quá mạnh, Phương Tĩnh thu lại ý cười, nói: "Không phải chị đả kích em, nhưng việc này khó khăn thật sự quá lớn, giáo sư Khuất không phải người đàn ông tầm thường, đừng nói em mặc áo ngủ gợi cảm đi câu dẫn, cho dù em có cởi hết đồ thầy ấy cũng không quan tâm. Nếu trên thế gian này có người coi hồng nhan là bộ xương khô, người đó khẳng định là thầy, chị đoán trong mắt thầy ấy mấy cô gái xinh đẹp cũng như bộ xương cộng thêm mấy miếng thịt."
Tống Sanh do dự sờ gương mặt của mình, lần trước anh nói muốn xem lúm đồng tiền trên má của cô, không lẽ giáo sư Khuất thích lúm đồng tiền của cô? Khoan đã, nói cách khác, anh ấy chỉ thích lúm đồng tiền này?
Phương Tĩnh vẫn thao thao bất tuyệt: "Hơn nữa có vài nam nhân sẽ không hiểu phong tình, EQ cực thấp, ví dụ như giáo sư Khuất, ví dụ như đội trưởng."
Tống Sanh thấy chủ đề thay đổi liền lấy lại tinh thần, hốt một mớ hạt dưa, hứng thú hỏi: "Anh trai em? Anh trai em làm sao?"
Phương Tĩnh tựa như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nhắc tới đội trưởng, chị thật nghi ngờ thận anh ấy hoạt động không tốt hay không, lần trước chị đi tắm quên mang áo, phải quấn khăn bông ra ngoài, vô tình đảo qua trước mặt anh ấy, kết quả một chút phản ứng cũng không có. Còn nữa, có lần chị đau bụng kinh, quần lót còn chưa kịp giặt, kết quả ngủ một giấc dậy liền thấy anh ấy giúp chị giặt rửa xong xuôi, một chút xấu hổ cũng không có."
Bọn họ cùng thuê một chỗ, giúp cô giặt quần lót cô nên phải cảm ơn, nhưng nghĩ tới chuyện người đàn ông không phải bạn trai tùy tiện cầm quần lót của mình, nếu không phải biết đội trưởng chính trực như cục gạch, cô thật cho rằng anh là tên biến thái!
Tống Sanh càng nghe càng thấy hứng thú, vội vàng bổ sung một câu: "Em một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, anh ấy đôi khi thật đúng là thiếu mắt tim nhìn trời giận người oán."
Hai người lại bắt đầu tám chuyện, bàn về cuộc đời trạch nam Tống Ly Nguyên với gương mặt chính trực không hiểu có mắt nhìn kia.
Có chủ đề này, Tống Sanh tạm thời gạt đi tâm trạng khẩn trương khi chuẩn bị làm chuyện xấu. Mãi tới buổi tối hai ngày sau, Nam Lâu mới gửi áo ngủ mình chọn đưa tới cho cô.
Tống Sanh nhận cái hộp được đóng gói cẩn thận dưới lầu bảo vệ, dọc đường lên phòng cảm thấy chính mình như ăn trộm sợ gặp chủ nhà, cái hộp tựa như củ khoai lang bỏng tay.
Vất vả lắm mới tới cửa phòng, cô lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì thấy Khuất Diễn Trọng hình như vừa tan tầm trở về, thấy cô liền gật đầu một cái. Rõ ràng còn chưa bắt đầu làm chuyện xấu, Tống Sanh đã chột dạ tới lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô lúng túng nhìn anh mỉm cười, không còn giống quá khứ lải nhải mấy câu, nhanh chóng mở cửa vọt vào trong.
Khuất Diễn Trọng đứng trước nhà mình nhìn phản ứng kỳ lạ của Tống Sanh, cũng không biết suy nghĩ cái gì, yên tĩnh một lát rồi mới mở cửa vào nhà.
Tống Sanh đương nhiên không biết giáo sư Khuất bên kia suy nghĩ cái gì, cô vừa vào cửa liền nuốt nước bọt, sau đó tìm kéo mở bao gói hộp ra.
Trước mắt là mấy bộ đồ, bên trên còn có một tờ giấy viết "Nhớ kỹ cho bổn nữ vương, làm chuyện này nhất định không được mang bộ mặt xấu hổ". Vừa nhìn liền biết đây là ngữ khí của Nam Lâu, hơn nữa cũng chỉ có cô ấy dùng cách hung hăng như vậy biểu đạt sự quan tâm.
Tống Sanh bất giác bật cười, sau đó lại nhìn áo ngủ bên trong, nụ cười trên mặt liền cứng đờ.
Áo ngủ này... Là loại trong suốt, mặc vào có thể nhìn thấy cả đồ lót bên trong. Một sợi dây tinh tế cột trên cổ, vùng ngực có đường viền màu trắng thướt tha, phần vai không có một mảnh che đậy, chỗ eo dứt khoát thiết kế rỗng, váy ngắn chỉ vừa che khuất được đùi.
Trừng mắt nhìn áo ngủ thật lâu, Tống Sanh vỗ đùi, việc tới đây cũng không còn đường lui, thành bại chỉ trong hành động này. Từ nhỏ cô đã dám lén đến ngục giam nói chuyện phiếm với mấy tiên giết người hung ác, tuyệt đối không phải kẻ nhát gan.
Vì thế sau cơm chiều, Tống Sanh liền mang nhiệt huyết anh dũng hi sinh, dùng túi bọc kín áo ngủ đi tới ấn chuông cửa nhà Khuất Diễn Trọng.
"Giáo sư Khuất, nước nóng phòng tắm nhà tôi hỏng rồi, có thể mượn dùng nhà tắm bên anh chút không?" Phải tập luyện rất nhiều lần để không nói lắp, không nghe ra cảm giác chột dạ, Tống Sanh thầm tán thưởng bản thân.
Khuất Diễn Trọng dường như vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, không thẳng vào nếp như ngày thường, nhưng nhìn qua lại có loại cảm giác mê người khác. Anh mặc bộ đồ màu xanh xám lẳng lặng đứng ở cửa nhìn Tống Sanh đang cố trấn đình.
Anh trầm mặc rất lâu, lâu tới mức Tống Sanh cảm thấy ngay sau đó anh mở miệng từ chối.
Ngay thời điểm Tống Sanh nhịn không được muốn xoay người chạy về ổ chó của mình, anh lại lui một bước nhường đường, nói: "Vào đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT