Bên ngoài đều là xe cảnh sát, đèn báo động lóe sáng khắp con phố. Chung Tẫn bị kẹp giữa dòng người, bị bắt lên xe giống như gia súc, bước chân lúc lớn lúc nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thang Thần Phi đứng dưới bóng cây đối diện, híp mắt nhìn.
“Thang thiếu, quán bar sẽ không có việc gì chứ?” Partender không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt tái nhợt đi.
“Cũng không giết người phóng hỏa, cậu sợ cái gì?” Thang Thần Phi lạnh lùng nói.
Xe cảnh sát bấm vang còi báo động, trong đêm khuya, chấn động đến nỗi màng tai phát run.
“Ngày mai tìm Giải Bân lấy chút tiền rồi về nhà với ba mẹ đi, qua nửa năm hãy quay lại Ninh thành.” Thang Thần Phi bước đi vững vàng, bóng lưng xinh đẹp, tâm trạng của anh ta vô cùng bình tĩnh.
Quán bar kinh doanh không tốt, một tháng trước khi chuẩn bị đóng cửa, anh ta đã bàn bạc Giải Bân thay partender và bồi bàn, đối với những vị khách lén mua bán cái gì, bọn họ chỉ làm như không thấy, điều này khiến việc buôn bán phất lên như kỳ tích.
Giải Bân gọi điện nói hắn đang trên đường đến cục công an, anh ta trả lời: “Nói chuyện theo lệ thường, thái độ khiêm tốn một chút, nếu phải niêm phong quán bar, đừng phản bác.”
Anh ta chẳng thèm để ý đến mấy đồng bạc này.
Anh ta chỉ cảm thấy giờ phút này có chút cô đơn, muốn tìm ai đó trò chuyện. Hoa Bội là một đối tượng tốt, chỉ là bây giờ thái độ của cô với anh ta đã thành “một giọt nước cũng không rỉ ra”, tất nhiên, chỉ một cú điện thoại là có thể gọi bạn gái cũ, bạn gái mới đến, bọn họ có trăm ngàn sức quyến rũ, có thể khiến anh ta phong tình rực rỡ cả đêm, nhưng mà có mấy ai hiểu được anh ta?
Xé đi bộ áo ngoài hoa lệ là linh hồn thương tích đầy mình. Thang thiếu, giám đốc Thang, Thang tổng… chỉ là vô nghĩa.
Chung Tẫn khá hiểu anh ta.
Cô nói ngay từ đầu anh ta đã không thích cô, trái tim cứng rắn như thiết kia của anh ta phút chốc chùng xuống, vì sao anh ta phải thích cô? Từ trước đến giờ lòng của cô chưa hề đặt trên người anh ta. Những gì anh ta đã làm cho cô, thật thật giả giả đều không quan trọng nhưng cô lại chối bỏ tất cả, nếu có một lần, cô động lòng vì anh ta thì có lẽ anh ta đã không đi xa như vậy.
Anh ta từng nói, một ngày nào đó, cô sẽ vì sự lạnh lùng và lý trí của mình mà trả giá đắt.
Cô từ bỏ anh ta, nghĩa vô phản cố. [1]
[1] Làm việc nghĩa thì không do dự, một đi không trở lại. (theo baike)
Cô nghĩ rằng cô đã giữ mình trong sạch ư? Đầu tiên là bức ảnh chụp trước cửa tiệm lẩu, giờ lại thêm chuyện dùng chất cấm… Anh ta cười, cười hăng say. Trên gò má trái có chút ngứa, lúc chạm đến mới phát hiện là nước mắt đã mất từ lâu.
Đêm mùa hạ trong trại giam, chen chúc với đám gái mại dâm đứng đường, mấy tên nghiện và kẻ trộm, cô sẽ ngủ không quá ngon!
Anh ta ngồi trên xe, mở radio lên. Ha ha, là “Không sao cả” của Dương Khôn.
Không sao cả
Ai sẽ yêu ai
Không sao cả
Ai khiến ai tiều tụy
Từng có hạnh phúc
Chỉ là vẻ đẹp ngắn ngủi
Hạnh phúc qua rồi
Sẽ phải lại chịu đau khổ
Đúng hay sai
Đừng nói những điều tuyệt đối như vậy
Thị hay phi
Đừng nói “tôi không hối hận”
Tan vỡ thì tan vỡ
Có thứ gì là hoàn mỹ đâu!
(bản dịch: nguồn Youtube)
Dương Khôn là người dân tộc Mãn, tại sao có thể dùng giọng hát độc đáo, khàn khàn và tang thương kia hát ra tiếng lòng của anh ta chứ? Không sao cả, mấy năm nay, từ lâu với anh ta cái gì cũng không sao cả.
Anh ta nhắm mắt lại, nghe bài hát này từ đầu đến cuối.
Ngoài cửa kính, bóng đêm trầm thấp nhưng ánh đèn neon lại óng ánh đến lóa mắt, giống như muốn nhuộm đen thành trắng, thật là một sự mỉa mai tương phản.
Một đêm này, anh ta ngủ không quá ngon nhưng cũng không mất ngủ, buổi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt, anh ta mở máy tính lên. Ồ, không có email.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, anh ta vội vàng tìm kiếm tin tức trong vùng, loại chuyện trong quán bar đêm có người dùng thuốc lắc, hít ma túy thua xa chuyện xấu của một minh tinh, chỉ có hai câu đơn giản đề cập đến hành động của cảnh sát tối qua, người xem cực ít, bên dưới cũng chưa có ai bình luận.
Thang Thần Phi rót một ly rượu lớn rồi uống hết một hơi, không đúng, bọn họ sống chung với nhau, Chung Tẫn cả đêm không về, tại sao hắn không đi tìm cô ấy? Cảnh sát cũng nên báo tin cho người nhà Chung Tẫn.
Quá yên ắng, yên ắng đến quỷ dị, yên ắng đến ung dung.
Đắn đo vài giây, anh ta gọi điện thoại cho Thang Chí Vi, từ sau khi Thang Chí Vi quyết định từ chức thay anh ta, giữa bọn họ đã giống như diều đứt dây, không còn liên lạc gì nữa.
Phó Yến nghe máy, giọng điệu không lên không xuống, khô cằn như đám cỏ hoang bị đóng băng vào mùa đông.
“Ba con ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi, đợi lát nữa hãy gọi lại, có thời gian nhớ về ăn cơm, dì sẽ làm những món con thích.”
Thật sự là người mẹ kế hiền lành dịu dàng! Thang Thần Phi cười lạnh. Trước đây, nói cái gì vì anh ta mới không sinh con, bịa chuyện thật cảm động.
Anh ta còn nhớ, nhớ rất rõ ràng, bà với Thang Chí Vi đi Hải Nam hưởng tuần trăng mật, anh ta cũng đi. Đêm đầu tiên, nghe tiếng sóng lớn, làm thế nào anh ta cũng không ngủ được, anh ta đứng dậy mở cửa sổ ra, thấy bà và Thang Chí Vi ôm nhau đứng trên ban công.
Bà ta nói: “Chí Vi, đừng tự trách mình nữa, anh làm như vậy là đúng, người như chị ấy chết đi là một loại hạnh phúc. Về sau, anh có em. Chị ấy đã cho em cơ hội để đến bên anh.”
Thang Chí Vi: “Yến Yến, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em chính là kết cục duy nhất của anh, mấy ngày nay, ủy khuất cho em rồi.”
Bà ta nói: “Nào có ủy khuất, em yêu anh. Cho dù một năm hay mười năm em cũng nguyện ý chờ.”
Biển nổi gió, như một con sói gầm thét rửa sạch bãi biển, trong không khí phiêu đãng sự ngột ngạt và vị tanh trước khi cơn mưa to đến, bọn họ ôm nhau đi vào phòng.
Anh ta đứng trước cửa sổ, nhìn mưa to tầm tã trút xuống.
Đêm hôm đó, trái tim của anh ta nháy mắt già cỗi.
“Cảm ơn dì!” Anh ta lễ phép chờ Phó Yến cúp trước rồi mới tắt máy, xem ra, tin tức tối qua lan truyền thật sự không đủ nhanh.
Nếu là vậy, anh ta liền mỏi mắt mong chờ.
Vì không có bất ngờ gì xuất hiện, anh ta quyết định đến công ty trước, chắc là Giải Bân đã từ cục công an về.
Thay quần áo xuống lầu, hiện tại, anh ta không lái Land Rover mà đổi sang chiếc BMWs màu champane, trong gara còn có một chiếc xe việt dã mẫu mới nhất của Mercedes – Benz, rất thích hợp tự lái đi xa, từ khi tháo cái mũ cánh chuồn [2] kia xuống, từ màn sau đến màn trước, anh ta không cần che giấu nữa, về phần Thang Chí Vi nghĩ gì, anh ta chẳng thèm quan tâm.
[2] Ngày xưa, người làm quan thường đội mũ cánh chuồn, việc tháo mũ đồng nghĩa với việc từ quan (ý của câu này là từ chức)
Cô tiếp tân cung kính chào hỏi anh ta, cùng anh ta đến cửa thang máy, không che giấu ái mộ như mưa phùn thổi đến, anh ta ho hai tiếng, chỉ vào quầy lễ tân, nhắc nhở vị trí của cô ở kia.
Cô tiếp tân xấu hổ, quẫn bách cúi đầu xuống. Anh ta cũng không nhẹ giọng an ủi như ngày thường.
Giải Bân mở máy lạnh thật lớn, chân gác trên bàn làm việc, trong tay là một chai rượu, hắn nói đến tinh thần hưng phấn, tiện thể ép cơn sốc xuống: “Mẹ nó, không biết từ đâu nhảy ra một tên cảnh sát nhỏ, cũng không nghe ngóng tôi là ai, cái gì cũng xin hỏi.”
Thang Thần Phi ngồi xuống, không nói lời nào.
Giải Bân cười hai tiếng, rụt chân về: “Thang thiếu, anh muốn hỏi tình hình của cô ấy hả? Lúc tôi đi, cô ấy còn hôn mê! Lính mới mà, đâu thể ra ngoài ngay, mùi vị kia cũng không dễ chịu, cô ấy đập đầu vào tường, quả là một người rất mạnh mẽ, máu chảy đầy mặt đầy cổ, dọa đám cảnh sát hoảng sợ.”
“Không phải chỉ một viên thuốc lắc sao?” Không nên có phản ứng mạnh như vậy.
Giải Bân thần bí chớp mắt: “Vậy thì nhàm chán lắm, tôi muốn để cô ấy nghiện nên bảo hắn ta bỏ nặng thêm một chút, hàng mới nhất, có thể uống với nước, cũng có thể hòa với café và trà sữa, có tính che giấu mạnh, người bình thường rất khó phân biệt.”
“Trước đó tôi đã nói thế nào?” Thang Thần Phi thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên.
Giải Bân khẽ giật mình, khúm núm đứng lên theo, con mắt không ngừng nháy, dù sao cũng là bỏ thuốc, phải ra tay tàn nhẫn một chút chứ, nếu không thì làm sao cô ta ngoan ngoãn được?
Thang Thần Phi không kiên nhẫn hừ một tiếng, một lần chắc là sẽ không nghiện.
“Anh không làm chuyện gì khác nữa chứ?”
Giải Bân nhếch môi cười: “Không có, Thang thiếu, về sau anh có thể vô tư.”
Lòng Thang Thần Phi phút chốc trầm xuống: “Nói!”
Anh ta chỉ muốn Lăng Hãn, không muốn dồn Chung Tẫn đến đường cùng. Nhân viên công vụ sử dụng thuốc lắc, căn cứ theo điều lệ vi phạm quản lý trị an, sẽ bị cắt chức, bị cải tạo lao động nhưng không đến mức phải ngồi tù.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thang Thần Phi, Giải Bân thu lại nụ cười: “Đã bỏ gói hàng vào trong túi xách của cô ấy.”
Trước mắt Thang Thần Phi tối sầm, cả người lặng lẽ chấn động, không có dấu hiệu của sự sống.
***
Người đầu tiên biết được tin tức của Chung Tẫn là Hoa Bội.
Trong cục công an có cộng tác viên thông tin của tòa soạn, lần này tập kích là để kiểm tra hoạt động của các câu lạc bộ đêm, trước đó không có bất cứ tin tức nào lộ ra, đến khi hành động kết thúc, Hoa Bội mới nhận được cuộc gọi của cộng tác viên, lúc đó là ba giờ sáng.
Hoa Bội và nhiếp ảnh gia vội vàng chạy tới trại giam.
Trung đội trưởng phụ trách hành động lần này giới thiệu tình huống xảy ra trước, sau đó đưa Hoa Bội vào chụp ảnh, phòng giam ngột ngạt như một cái lồng sắt lớn, ánh sáng rất mờ, bên trong có mấy cô gái điếm bị bắt, áo mũ không gọn gàng, tóc tai rối bù, toàn thân không có chỗ nào chỉnh tề, trên người đầy vết trầy xước và bầm tím, bọn họ chen chúc nhau trong một góc tối, nét mặt đa số dại ra, ánh mắt mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có chút ý thức, mặt hướng vào trong đưa lưng ra ngoài.
“Đó là?” Nhờ ngọn đèn, Hoa Bội mơ hồ nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, cuộn cả người lại, không ngừng run rẩy.
Anh chàng cảnh sát đi cùng cô vừa gãi đầu vừa nói: “Đang lên cơn nghiện thôi!”
Hoa Bội và nhiếp ảnh gia liếc nhau, hai người đi tới gần một chút.
Người trên mặt đất đau đớn mà trở mình, qua cánh cửa sắt, một khuôn mặt loang lổ máu hiện ra, Hoa Bội kinh ngạc che miệng lại, sau đó kêu lên thất thanh: “Tẫn!”
Chung Tẫn miễn cưỡng hé mắt ra, con ngươi không thể tập trung, tất cả hình ảnh đều lắc lư, chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen.
“Ai vậy?” Cô vươn tay ra, quơ quào trong không khí.
“Tẫn?” Hoa Bội không thể tin vào hai mắt của mình, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của Chung Tẫn, tay Chung Tẫn lạnh như một khối băng: “Chuyện gì thế này, cô ấy là công tố viên của viện kiểm sát tỉnh, các người bắt sai người rồi!” Hoa Bội hét to với anh chàng cảnh sát ở sau.
Anh chàng cảnh sát thay đổi sắc mặt, vội vã chạy ra ngoài.
“Tẫn, đừng sợ, đừng sợ!”
Chung Tẫn rơi vào trong mơ hồ một lần nữa, cứ như đang rất đau đớn, cô rụt tay về, cuộn người lại.
“Phóng viên Hoa, mời cô lại đây một chuyến.” Vị cảnh sát ở bên ngoài hô.
Hoa Bội đi qua, trung đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc, trên bàn đặt một chiếc túi xách.
“Cô biết người tên là Chung Tẫn kia sao?” Trung đội trưởng hỏi.
Hoa Bội gật đầu.
“Chúng tôi vừa mới xác định thân phận của cô ấy.”
Hoa Bội vui vẻ: “Nhanh mở cửa, tôi muốn đưa cô ấy về nhà.”
Trung đội trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: “Sợ là chúng tôi không thể để cô ấy trở về.”
Hoa Bội trừng to mắt.
“Cô ấy không chỉ dùng thuốc lắc mà còn mang theo ma túy! Nếu chỉ đơn thuần là uống thuốc lắc, tuy trái pháp luật, nhưng không cấu thành tội phạm hình sự. Tuy nhiên, cất giữ nhiều chất gây nghiện thì lại cấu thành tội tàng trữ chất cấm trái phép.”
Hoa Bội ngã ngồi ở trong ghế, cả người đều choáng váng.
“Đây nhất định là hiểu lầm, chúng tôi biết nhau rất lâu, ngày hôm qua là sinh nhật cô ấy, chúng tôi còn nhắn tin với nhau mà, không thể nào đâu! À, chắc là cô ấy đang chấp hành nhiệm vụ, đang điều tra, giống kiểu nằm vùng vậy đó!” Hoa Bội nhảy dựng lên.
“Theo như chúng tôi hỏi thăm, cô Chung đã không còn giữ chức công tố viên nữa, hiện giờ chỉ là một nhân viên tư liệu ở viện kiểm sát tỉnh.”
Hoa Bội nhất thời trống rỗng.
Khi đằng đông lộ ra vài tia sáng, Chung Tẫn rốt cuộc cũng khôi phục một chút tỉnh táo, trông cô tiều tụy và chán nản, sắc mặt tái nhợt, như thể linh hồn đã bay đi mất chỉ để lại thân xác này, Hoa Bội nắm lấy tay cô, trái tim xoắn lại.
“Tẫn, sao cậu lại ở chỗ đó?” Hoa Bội hỏi thật cẩn thận.
Chung Tẫn mấp máy môi, giọng khàn khàn: “Đừng cho Lăng Hãn biết.”
Hoa Bội dở khóc dở cười: “Đến mức này cậu còn để ý mấy chuyện đó sao? Nếu anh ta dám ghét bỏ cậu, tôi sẽ làm thịt anh ta.”
“Xin cậu đấy!”
Nhìn nỗi tuyệt vọng trong mắt Chung Tẫn, Hoa Bội ngây ra.
“Hãy đi tìm đội trưởng Mục, bảo anh ấy điều tra camera tối qua của quán bar đường số 6, ngoài ra, cậu hãy… gọi điện cho Thường Hạo, bảo anh ấy mau tới đây.” Đầu Chung Tẫn rất đau, giống như có vô số mũi kim đang đâm vào.
Hoa Bội cảm thấy có thứ gì đó, mơ hồ nhúc nhích về trước, lúc đi đến cổ họng thì bất động, ngưng tụ thành một quả bóng nhỏ… gọi là sợ hãi.
Cô không thèm chỉnh trang lại tóc tai, lập tức lái xe đi tìm Mục Đào, ngồi trên xe cô gọi điện cho Thường Hạo.
Giọng điệu của Thường Hạo lúc bắt máy rất hung dữ, nhưng nghe cô thuật lại mọi việc, hơi thở của anh giống như đã biến mất.
“Luật sư Thường?” Hoa Bội nóng nảy.
Chỉ trong một giây, Thường Hạo đã khôi phục bình tĩnh: “Hiện tại tôi đã đến sân bay, có lẽ là giữa trưa sẽ tới, cô hãy dặn Chung Tẫn, dù cảnh sát hỏi gì cũng phải giữ im lặng.”
Hoa Bội nói thẳng: “Trên mặt Tẫn toàn là máu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì thay đổi công tác, cảm thấy mất mát nên mới chạy đi uống thuốc lắc sao?”
Nhưng, Thường Hạo đã cúp máy.
Mục Đào gặp Hoa Bội ở cửa tiểu khu, dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy khiến Hoa Bội không dám thở mạnh, hai người đến quán bar đường số 6, cửa lớn đã bị niêm phong, Mục Đào tìm người mở cửa nhưng chẳng thấy ai.
“Mẹ nó!” Mục Đào phẫn nộ đá ngã một cái ghế.
Thật khéo, camera cũng bị hỏng! Có một số thủ đoạn, thật sự là lặp đi lặp lại nhiều lần.
Anh ấy đã tra ra nhóm cảnh sát hành động tối qua, cũng xem qua đoạn băng ghi hình, Chung Tẫn đang nhảy loạn quanh một đám người xa lạ.
“Đội trưởng Mục, Chung Tẫn cô ấy… thật sự dùng thuốc lắc sao?” Hoa Bội bị dáng vẻ điên cuồng của Chung Tẫn trong video dọa sợ.
“Cô tin không?”
Hoa Bội lắc đầu.
Mục Đào nghiêm nghị nheo mắt lại: “Tôi cũng không tin…nhưng mà, tình hình hiện tại thật sự không khả quan.”
Di động của Hoa Bội không ngừng vang, đều là tòa soạn báo gọi đến giục. Cô biết mình không thể chạy loạn bên ngoài, nên định thần viết bản thảo, nhưng cô lại không làm được.
Trong cơn hoảng hốt, Hoa Bội chạy đến hẻm Ngô Đồng, cô đã quên lời dặn của Chung Tẫn, cô cho rằng Lăng Hãn có quyền được biết, Chung Tẫn bị vu hãm, hiện giờ, cái cô ấy cần nhất là sự tin tưởng và ủng hộ của anh. Thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời bị ngăn bên ngoài những tòa nhà cao tầng, ngõ nhỏ vắng vẻ nhưng mát rượi, có hai cây cỏ nhỏ ngoan cường mọc lên từ giữa khe hở. Bụi hoa lài ở góc tường nhà ai bận bịu nở ra từng đóa hoa, trên cánh hoa còn dính vài giọt sương sớm.
Hoa Bội đứng ngoài cổng, tay hơi nắm chặt, trái tim cũng khẽ co rút theo. Ngay sau đó, cô đã đánh vỡ sự yên tĩnh ở đây.
Cửa sân không khóa, chỉ khép hờ, Hoa Bội ngẩng đầu lên, có giọt nước từ bồn hoa lầu hai nhỏ xuống, chắc là Lăng Hãn đã tưới quá nhiều nước. Sân nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, một mảnh lá rụng cũng không thấy, trong phòng khách không thấy người, nhưng cô lại nghe được tiếng động rất nhỏ phát ra từ phòng ngủ.
Cô ho một tiếng.
Lăng Hãn cầm một chiếc váy từ phòng ngủ đi ra: “Hoa Bội tới đấy à, cô ngồi đi, tôi giúp Chung Tẫn ủi chiếc váy này đã.”
“Ủi cái gì mà ủi!” Hoa Bội bị sự bình tĩnh của Lăng Hãn làm cho tức giận, âm lượng bỗng dưng cao lên: “Hôm qua, Chung Tẫn cả đêm không về, anh… anh không lo lắng chút nào sao?”
Lăng Hãn cúi đầu cười, nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt: “Thỉnh thoảng Chung Tẫn không ở đây.”
Hoa Bội gào lên: “Anh vừa gọi điện thoại xác định cậu ấy ngủ ở nhà mình sao? Tôi nói cho anh biết, Chung Tẫn… đã xảy ra chuyện, cậu ấy…” Mũi Hoa Bội đột nhiên cay cay, hốc mắt nóng lên, cô nghẹn ngào, chẳng thể vọng, văn, vấn, thiết [3] được.
[3] Phép chẩn đoán bệnh trong đông y thời xưa gồm bốn phương pháp: nhìn, nghe, hỏi, sờ hay còn gọi là tứ chẩn. [nguồn: Internet]
Lăng Hãn không hoảng loạn hay lo lắng giống như cô nghĩ, anh chỉ tay vào bên trong: “Bàn ủi còn cắm điện, không thể chờ!”
“Anh… cái tên khốn nạn này, rốt cuộc anh coi Chung Tẫn là gì hả?” Hoa Bội mắng.
Lăng Hãn cười, xoay người đi vào.
Hoa Bội đuổi theo.
Trong phòng ngủ, tủ quần áo đang mở, quần áo mặc khi ra ngoài và quần áo mặc khi ở nhà của Chung Tẫn được phân loại và treo thành hai hàng, ngăn tủ ở giữa cũng được kéo ra, từng món đồ lót được sắp xếp gọn gàng. Trên bàn trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da cũng được đặt ngay ngắn có thứ tự. Gối vải lanh, chăn mỏng trang nhã tản ra mùi hương thơm ngát, thứ mùi được lưu lại khi phơi dưới ánh mặt trời, bên dưới là đôi dép lê thêu hoa vàng nhạt, trên tủ đầu giường là một cuốn sách đang mở ra.
Cô hoảng sợ.
Một người đàn ông oai hùng và anh tuấn như vậy, dùng đôi bàn tay to từng cầm súng để làm những chuyện này, nếu không phải vì yêu thì vì cái gì?
Thấy cảnh này, nước mắt Hoa Bội không thể ngừng rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT