Biên tập: Rosa

Không cần phải hỏi ai là thủ phạm, cả người Lăng Hãn rét run, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Đây là một cơn ác mộng ẩn giấu sâu trong đáy lòng anh.

Cơn ác mộng luôn khiến anh lo lắng nhưng lại không muốn đối mặt đến nay đã trở thành sự thật.

Chung Tẫn thấy anh như vậy, vội vàng vịn vách tường đứng lên rồi xông tới ôm lấy anh, quần áo cũng không sửa sang lại: “Là em bất cẩn nên ngã, không liên quan gì đến anh.”

Giấu đầu lòi đuôi, Lăng Hãn im lặng.

“Là thật đấy, em cam đoan!” Chung Tẫn dựng thẳng ba ngón tay lên làm bộ dạng thề thốt.

Trên tóc cô vẫn còn dính bọt của dầu gội đầu, cả người ướt đẫm, đôi môi không khống kìm được mà run rẩy, trong mắt lóe lên sự sợ hãi.

Lăng Hãn cúi người, khuôn mặt giật giật, anh nghe được giọng nói biến dạng của mình: “Anh… giúp em gội đầu!”

“Không cần đâu, em xối nước một cái nữa là xong!”

Tai anh ù đi: “Nghe lời!”

Lăng Hãn ôm cô đi vào, đúng lúc vòi hoa sen chưa tắt, nước ấm vẫn còn chảy xuống không ngừng. Anh không cởi quần áo, cứ như vậy đứng dưới vòi sen, giúp cô tẩy sạch hết bọt trên tóc, còn dùng xà phòng bôi khắp toàn thân và xối nước lên người cô lần nữa. Ánh mắt cố ý né tránh những chỗ bầm tím, anh không có nhiều sức lực để nhìn.

Tắt vòi hoa sen, lau khô tóc của cô trước rồi bọc cô lại trong một chiếc khăn tắm lớn.

“Trong tủ lạnh có nước trái cây, em mặc quần áo rồi uống một chút đi, đừng tham lam, coi chừng lạnh bụng.” Anh nhắc nhở.

Chung Tẫn nhìn anh, sự bình tĩnh của anh làm cô hoảng sợ: “Còn anh thì sao?”

Lăng Hãn vắt quần áo ướt dán trên người: “Anh cũng đi xối nước lạnh!” Nói xong, đóng cửa lại, ngăn cô ở bên ngoài.

Chung Tẫn lấy tay che mặt.

Hôm nay, cô không nên đến “phòng nhỏ”, nên đợi những vết bầm trên cơ thể biến mất hết.

Tối hôm kia, cô tăng ca, lúc đến đây gặp anh thì đã gần 11 giờ. Phương Nghi và giáo sư Lôi đã hẹn đi Tô Châu tắm suối nước nóng và du lịch Thái Hồ [1] nên cô sẽ ở lại qua đêm.

[1] còn gọi là hồ Giang Tô, giáp với phía đông Tô Châu

Luận văn của Lăng Hãn cần ít ví dụ, anh chuẩn bị thức đêm tìm tư liệu, bảo cô đi ngủ trước. Chung Tẫn thật sự mệt mỏi, một khi đầu dính gối liền ngủ say. Không biết khi nào thì cô bị cái nóng làm tỉnh, Lăng Hãn không ở trên giường.

Phòng ngủ tối đen, trong phòng làm việc cũng không mở đèn. Cô xuống giường, đi đến phòng khách, chỉ thấy Lăng Hãn mặc áo ngủ đứng trên ban công, đối mặt với bóng đêm vô biên, bóng lưng giống như một pho tượng lạnh lùng.

Chung Tẫn ho một tiếng nhưng Lăng Hãn không hề nhúc nhích. Chung Tẫn thấy bất thường, lặng lẽ đi qua bắt lấy cánh tay Lăng Hãn. Lăng Hãn bất ngờ nhấc tay lên, tiếp đó, đánh một cú vào ngực cô. Chung Tẫn không đề phòng, ngã xuống sàn nhà, đau đến mức không thở được. Lăng Hãn không đỡ cô lên, mà lại đấm thêm một cú thật mạnh nữa, cũng may Chung Tẫn từng học một vài kỹ thuật phòng thân nên tránh được.

Lần này rất tốt, Lăng Hãn nghĩ rằng cô đang đánh trả, ra quyền, một chiêu so với một chiêu thêm tàn nhẫn, một đấm so với một đấm thêm mạnh mẽ, Chung Tẫn nhanh chóng bị anh đánh đến nỗi lăn trên mặt đất, khóe miệng đều chảy máu.

“Lăng Hãn…” Ngay khi anh định bóp cổ cô, rốt cuộc Chung Tẫn cũng lên tiếng: “Em là… Chung Tẫn đây!”

Cánh tay Lăng Hãn dừng giữa không trung, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt không ngừng chớp, giống như đang suy nghĩ “Chung Tẫn”, người này là ai vậy?

Nhân lúc anh sững sờ, Chung Tẫn đứng lên, duỗi tay mình đưa cho anh.

Tim anh đập mạnh và loạn nhịp vài giây, sau đó nắm lấy tay cô. Chung Tẫn đưa anh về giường, anh nghe theo mà nằm lên, nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm chặt tay cô.

Khi anh ngủ say, trông anh vừa đẹp trai vừa nội liễm.

Cô rất yêu Lăng Hãn!

Chung Tẫn dùng sức cắn môi, không để nước mắt rơi xuống. Cô không sợ, mà chỉ đau xót.

Lăng Hãn mộng du.

Trong mơ, ý chí của Lăng Hãn không bị bó buộc, bệnh trạng tiềm ẩn điên cuồng phát tác. Lúc phát tác, anh sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn. Chỉ cần một biến động nhỏ, anh cũng sẽ liều mạng đánh trả. Vệ Lam từng nhắc nhở chuyện này với cô nhưng cô không hề để tâm. Cô cho rằng Vệ Lam đang nói chuyện giật gân.

Bệnh của Lăng Hãn bệnh đã nghiêm trọng như vậy rồi sao? Ngay cả thuốc cũng không khống chế được nữa?

Chờ Lăng Hãn ngủ say, Chung Tẫn lặng lẽ rút tay về. Cô chịu đựng cơn đau dữ dội trên người, cắn răng lau khô vết máu trên sân thượng, thay quần áo, giặt sạch rồi phơi khô. Khi làm xong tất cả mọi thứ, phía đông lặng lẽ sáng lên. Không đợi Lăng Hãn tỉnh lại, cô rời đi trước.

Về nhà không lâu thì Lăng Hãn gọi điện tới.

“Em không thể mặc quần áo hôm qua mà đi làm được, tối qua anh ngủ trễ nên em không đánh thức anh. Em luộc một quả trứng gà, pha một ly sữa bột, sẽ ăn sáng thật ngon.”

Lúc nói lời này, Chung Tẫn đang đứng trước gương, chườm túi đá lên khóe miệng. Cô nhìn những vết xanh tím lớn rải rác trên cơ thể mình ở trong gương. Bộ dáng này không thể để Lăng Hãn nhìn thấy, chuyện này còn đáng sợ hơn chuyện giết anh.

Vào giờ nghỉ trưa, Chung Tẫn bớt ít thời gian chạy đến bệnh viện tâm thần một chuyến, tìm chuyên gia tư vấn, hỏi tình huống của Lăng Hãn có cần đưa đến bệnh viện kiểm tra hay không. Chuyên gia trầm ngâm một hồi rồi nói: “Loại tình huống này rất đặc biệt, có thể thấy bệnh nhân có năng lực khống chế rất mạnh. Tôi nghĩ có thể là bệnh nhân gần đây bị cái gì đó kích thích nên mới mộng du, thỉnh thoảng phát tác. Đây thuộc loại trường hợp ngẫu nhiên, không cần nhập viện. Phần lớn thời gian là anh ta tỉnh táo, cô để anh ta ở trong bệnh viện tâm thần điều này không tốt. Dành nhiều thời gian ở cạnh anh ta, quan tâm anh ta và uống thuốc đúng giờ là được.”

Bởi vì khóe miệng có chút sưng nên tối hôm đó cô không đến “phòng nhỏ” và nói rằng Phương Nghi đã trở về. Trước khi ngủ, cô và Lăng Hãn đã nói chuyện điện thoại rất lâu. Tuy Lăng Hãn không nói lời ngon tiếng ngọt gì nhưng cô nghe được anh rất nhớ cô. Trước khi cúp máy, anh đã hỏi một câu: ngày mai em có đến không?

Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ngày mai, chắc là khóe miệng sẽ hết sưng, chỉ cần không ở lại qua đêm, anh cũng nhìn không ra được gì.

Cuối cùng, kế hoạch không phù hợp với sự thay đổi, Chung Tẫn buồn rầu cởi khăn tắm xuống, thay áo ngủ. Mỗi lần nhấc chân, nhấc tay đều vô cùng đau đớn.

Lăng Hãn im hơi lặng tiếng đứng ở ngoài cửa, trong lòng đã rõ ràng.

“Lăng Hãn, anh dọa em một trận rồi!” Chung Tẫn phát hiện ra anh từ cái bóng kéo dài trên sàn nhà, hờn dỗi mà quay đầu.

Lăng Hãn rũ mắt xuống, nhặt chiếc khăn tắm trên sofa lên, xoay người đi ra ngoài. Lúc đi vào lần nữa thì trong tay bưng một ly nước trái cây. Chung Tẫn muốn nhận lấy nhưng anh lắc đầu, đưa ly đến bên miệng cô.

“Em thực sự không sao!” Bộ dạng chẳng nói câu nào của anh khiến Chung Tẫn bất an.

Chung Tẫn nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống, dựa sát vào người anh: “Anh ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, Nếu thực sự… có gì đó, em sẽ đến sao? Em nhất định sẽ tránh xa anh. Nhưng anh xem, bây giờ chúng ta là cặp sinh đôi dính liền!” Cô ôm cổ của anh, ngồi trên đầu gối của anh mà làm nũng.

Anh chỉ nhìn cô chăm chú, giống như làm thế nào cũng nhìn không đủ, nhìn không hiểu.

Tại sao trên đời lại có người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ?

“Trừ phi anh tìm được người tốt hơn em, nếu không đừng mơ rời xa em. Chẳng qua, người phụ nữ tốt hơn em còn chưa sinh ra đâu!” Cô dõng dạc.

Trong mắt Lăng Hãn lóe ra sự bất đắc dĩ và rối rắm.

“Luận văn chuẩn bị sao rồi? Dương quang công tư [2] mà em nhận được, chỉ đủ để không chết đói không bị thương thôi, sau này muốn ăn hương uống lạt, phải dựa cả vào anh đấy. Đúng rồi, nhuận bút quyển sách kia của anh có phải cao lắm không?”

[2] là những thu nhập khác bên ngoài của công nhân viên chức ngoài mức lương cơ bản (như phụ cấp, trợ cấp loại hình), nó sẽ được hạch toán trong phạm vi tiền lương. Theo bộ Luật ‘công chức của CHND Trung Hoa‘ mới, bước đầu là thanh toán tiền lương dựa theo chức vụ và cấp bậc rồi thống nhất tăng thêm  phí trợ cấp sinh hoạt và phí trợ cấp công việc. Ý nghĩa là: Tất cả thu nhập của công chức đều ở chế độ mở và minh bạch.

Lăng Hãn than khẽ, sờ mặt và tóc của cô. Tóc Chung Tẫn rất dày, không thể một hồi một lát là khô ngay được: “Chung Tẫn, anh… ô”

Chung Tẫn dùng môi chặn lại lời anh muốn nói: “Chúng ta kết hôn đi, Lăng Hãn! Em muốn ở bên anh mỗi ngày!”

Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm, cơn mưa to tầm tã trút xuống.

Trong tiếng mưa rơi, Chung Tẫn nghe được nhịp tim Lăng Hãn đập nhanh hơn.

“Đừng nói với em cái gì tốt hơn hay tốt nhất. Anh từng xem “Machine Butler” chưa? Một con robot trải qua nhiều lần cải tiến, hiểu được tình cảm, có sinh mệnh. Khi hắn hai trăm tuổi, rốt cuộc cũng cùng người phụ nữ mình yêu gặp nhau tại một điểm ở cuối đường. Mọi thứ đều tốt lắm, không có gì tiếc nuối. Dưới ánh nhìn dịu dàng và chăm chú của cô ấy, hắn hạnh phúc nhắm hai mắt lại. Mà cô, nắm chặt tay hắn và bảo y tá tắt máy thở đi. Kết cục hoàn mỹ như vậy, trên thế giới này, mấy ai có thể làm được? Cuộc đời ai mà không có khuyết điểm, nhân sinh bất như ý sự thập chi bát cửu [3], đừng hà khắc với chính mình, được không?”

[3] tạm dịch là: trong cuộc sống hằng ngày, những sự việc không như ý muốn là có rất nhiều

Nước mắt ủy khuất đảo quanh giữa hốc mắt.

Lăng Hãn mờ mịt cúi đầu, thật lâu thật lâu sau, anh mở miệng nói: “Không còn sớm, em trở về nghỉ ngơi đi!”

Nước mắt Chung Tẫn rơi như mưa.

Anh bảo cô đi, ngay tại đêm mưa này.

Chung Tẫn không khỏi nhớ tới lần cô té ngã ở trong con hẻm nhỏ kia, anh chỉ đứng nơi đó nhìn. Không phải không đau lòng, chỉ là anh nhất định phải bức mình vào trong chiếc vỏ cứng.

Cô nức nở: “Có phải ngày mai anh sẽ gọi điện báo cho em là chúng ta chia tay hay không? Những điều anh đồng ý với em lúc trước thì tính là cái gì?” Cô dùng nắm đấm đánh anh.

Lăng Hãn nắm lấy tay cô. Có vết bầm tím trên cổ tay, cô sẽ đau.

Nước mắt của Chung Tẫn nhanh chóng thấm ướt áo anh.

Anh tuyệt vọng đến mức muốn gào thét.

“Lăng Hãn, em chỉ muốn một chút hạnh phúc như vậy thôi, đừng keo kiệt với em được không?” Cô cầu xin.

Lăng Hãn buồn bã ôm lấy cô.

Chung Tẫn ra sức hít vào mùi hương bạc hà mát lạnh trên người anh, mùi hương khiến cô thấy an tâm và hạnh phúc.

“Ngày mai là thứ bảy, anh đi dạo phố với em.” Giọng anh khàn khàn: “Cũng chưa từng mua gì cho em cả!”

“Chờ toà án thẩm vấn kết thúc, chúng ta đi Bắc Kinh mua.”

“Cũng được, vậy ngày mai sẽ đi dạo.”

Chung Tẫn lặng lẽ thở ra một hơi, nghĩ thầm rằng, lại qua một cửa.

Đêm nay, Lăng Hãn không viết luận văn, hai người nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô gối đầu lên khuỷu tay anh, thân mình cong như cái thìa, tướng ngủ rất thoải mái, an nhiên.

Có vẻ như nhắm mắt không lâu thì trời đã sáng choang.

Cửa sổ mở ra, mùi hương của hoa lá, cây cối và ánh nắng mặt trời cùng nhau tiến vào. Đây là một buổi sáng vừa trong lành vừa rõ ràng.

Trên giường chỉ có một mình cô, mùi trứng rán phiêu tán từ trong phòng bếp, tivi trong phòng khách đang mở. Chung Tẫn ngáp một cái, hé mắt nhìn qua, cứ tưởng là ‘tin tức buổi sáng’, nhìn lại vài lần mới phát hiện là một bộ phim.

Chung Tẫn sửng sốt.

Bộ phim này được tải trên mạng về USB rồi phát trên TV chứ không phải phát trực tiếp ở một kênh truyền hình nào đó.

Bộ phim tên là “Deep Sleep in the Deep Sea”, Chung Tẫn đã xem qua. Bộ phim này đã giành giải Oscar cho phim tiếng nước ngoài hay nhất, được chuyển thể từ câu chuyện có thật của một người đàn ông Tây Ban Nha hơn ba mươi năm, ra sức đấu tranh trong cái chết không đau [4], đồng thời cố gắng thực hiện quyền lợi được chết của mình. Dù bộ phim phơi bày quá trình một người theo đuổi cái chết nhưng quá trình này lại thể hiện tính nhân văn cao cả. Đối với nhân vật chính mà nói, việc chọn lựa cái chết giống như chọn lựa sinh tồn vậy, tràn đầy yêu thích và hy vọng.

[4] Cái chết không đau (Euthanasia) đề cập đến việc bệnh nhân ngưng việc điều trị do sự đau khổ về tinh thần và thể chất cực đoan,để chấm dứt cuộc sống của mình họ chọn sử dụng thuốc để chết một cách không đau đớn.

Chết không đau?

Chung Tẫn thấy khó thở, cả người run rẩy như một chiếc lá rụng, hai chân như đứng trong hầm băng.

“Rửa mặt chải đầu chưa?” Cửa phòng bếp mở ra, Lăng Hãn hỏi.

Chung Tẫn cắn chặt răng, một câu cũng không nói được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play