Đáp lại Lăng Hãn vẫn là tiếng leng keng leng keng của chuông cửa.
Gân xanh trên trán nhảy lên, tim đập nhanh đến nỗi nghẹt thở, anh đi về phía cổng một cách gian nan. Có lẽ đây là một loại cộng hưởng từ trái tim, mà cũng có lẽ là sự mong đợi lặng lẽ trong nội tâm của anh.
Trăng đêm sáng ngời, gần như không thấy một cơn gió nhẹ nào.
Chung Tẫn xách theo túi công văn, yên lặng đứng ngoài cửa, cô vắt áo khoác trên tay, chỉ mặc chiếc áo thun trắng và quần jean màu xanh, có thể thấy được vẻ mệt mỏi mơ hồ trên khuôn mặt, ánh sáng trong mắt chậm rãi di chuyển, như thể có một nỗi buồn không tên và ẩn giấu đang nhấp nháy xen kẽ.
“Tôi muốn nhìn phòng nhỏ một lát, có tiện không?”
Khóe miệng Lăng Hãn khẽ động, giống như đang cười khổ, Chung Tẫn như vậy khiến anh có chút nhìn không thấu, anh có thể từ chối sao?
Anh nghiêng người để cô đi vào sân.
Lúc đi ngang qua, anh ngửi được mùi mồ hôi trên người cô.
Rốt cuộc cô đã đi bao xa?
“Đừng bật đèn, sẽ có nhiều muỗi.” Chung Tẫn ngăn anh mở đèn, đưa túi công văn cho anh: “Không quấy rầy anh lâu đâu, tôi chỉ ở đây một lát thôi.”
Lăng Hãn lặng lẽ thở dài.
Ở góc tường, vài đóa hoa hồng trắng vừa mới nở rộ, mùi hương rất nồng, Chung Tẫn đến gần và ra sức ngửi, sau đó lại đến dưới một gốc cây lựu cảnh. Lựu năm nay kết quả không nhiều lắm, nhưng quả lại rất to.
“Có thể hái không?” Chung Tẫn ngẩng đầu hỏi anh.
Lăng Hãn giống như một người chủ nhà đã làm hết phận sự, chỉ đi theo sau, bóng dáng thon dài che phủ cả người Chung Tẫn.
Chung Tẫn do dự: “Tôi hơi đói, nếu anh cảm thấy không phiền thì có thể tùy tiện nấu chút gì đó!”
“Nhanh nhất là tám giờ rưỡi.” Lời nói của Lăng Hãn không khỏi tăng thêm sức nặng, chẳng lẽ nhà ăn ở sân bay chỉ để trang trí thôi sao?
“Tôi đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi, mì gói cũng được.” Để chứng minh Chung Tẫn loạng choạng đứng lên, anh không thể không đỡ cô.
Ngay lập tức, lòng bàn tay đầy mồ hôi của cô tóm lấy cổ tay anh, đầu ngón tay chạm đến vết sẹo hình lưỡi liềm.
Ánh sáng âm u, mùi hoa phiêu đãng và hơi thở khe khẽ của hai người. Ngay trong tầm với này, nếu không buông tay, có thể có được nó.
Lăng Hãn dùng sức cắn môi, đang muốn trốn tránh thì cô đã buông ra trước, tốc độ rất nhanh cứ như không hề lưu luyến.
Anh giật mình.
“Nhanh chút nhé!” Cô giục.
Lăng Hãn mở hết đèn ở phòng khách và bảo cô ngồi xuống sofa. Anh còn mở cả TV. Dáng ngồi của Chung Tẫn cực kỳ cứng nhắc, có lẽ do căng thẳng nên lưng rất thẳng, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay vô thức run nhẹ.
Anh cụp mắt, che giấu đi thương tiếc trong đáy mắt, tâm trạng càng lúc càng nặng nề.
Để khiến cô thả lỏng một chút, anh cầm lấy remote và chuyển từ kênh tin tức sang kênh phim ảnh. Haizzz, hóa ra là “Chạng Vạng” – một bộ phim mà anh và cô đã từng xem. Trong phim, Bella đã biết Edward là ma cà rồng nhưng cô vẫn dũng cảm yêu anh, mà Edward cũng vượt qua những khúc mắc trong lòng, hạnh phúc đáp lại tình yêu của cô.
Trong rừng, một tia nắng xuyên qua làn sương mù và dừng trên đám rêu xanh biếc. Dưới tán cây, Edward thâm tình nhìn chăm chú vào Bella rồi nói: “Sư tử đã yêu cừu con.”
Bella than nhẹ: “Thật là một con cừu ngu ngốc!”
Edward: “Thật là một con sư tử biết thái và thích tự ngược!”
Bella còn nói thêm: “Nhưng em sợ.”
Edward giật mình, xoay người bước đi.
Bella túm lấy tay anh: “Em không sợ anh mà em sợ mất đi anh, em cảm thấy anh sẽ sớm biến mất.”
Cơ thể Lăng Hãn hơi chấn động, anh xoay người nhìn Chung Tẫn. Cô đã thu lại ánh mắt tuyệt vọng dừng trên người anh, hai tay vò vạt áo.
“Anh đi nấu ăn đây.” Lăng Hãn chỉ tay vào trong bếp.
“Có muốn tôi giúp gì không?”
Lăng Hãn lắc đầu, muốn bảo cô đi tắm trước vì trông cô rất mệt mỏi, mái tóc ẩm ướt dính lên hai bên trán, vành mắt bên dưới thâm đen. Nhưng anh vẫn nuốt mấy lời này vào trong.
Hiện tại, không phải lúc làm mọi chuyện thêm phức tạp. Lăng Hãn nấu cho cô bát mì lạnh trộn với nước sốt hải sản, dưa leo, giá đỗ đã nấu chín, còn bỏ thêm một chút ớt, có thể kích thích sự thèm ăn của cô. Tiếp đó, anh lại rót đầy một ly nước lạnh.
Chung Tẫn khách sáo nói cảm ơn, cô đi đến bồn rửa rửa tay rồi mới ngồi xuống. Liếc thấy chiếc vali đặt bên cạnh bức tường, lơ đãng hỏi: “Anh định đi à!” Giọng nói bình thản đến cực điểm.
Lăng Hãn ngồi xuống đối diện cô, động môi: “Ừ!”
“Anh cho tôi số điện thoại của chủ nhà đi, chờ anh chuyển đi rồi, tôi sẽ thuê lại nơi này.”
Vì trong miệng đầy mì nên từng câu cô nói không quá rõ ràng, thế nhưng anh lại nghe không sót chữ nào: “Chung Tẫn…” Anh khẽ cười khổ.
“Tôi thích nơi này, tôi đã đợi rất lâu rồi.” Cô cười, con ngươi trong trẻo, lóng lánh và trong suốt động lòng người như lần gặp đầu tiên nhiều năm về trước.
Chung Tẫn ăn sạch bát mì và uống hết một cốc nước lớn, xem ra là thật sự đói bụng. Ăn xong, dù đã che miệng nhưng Lăng Hãn vẫn nghe được tiếng ợ rất nhỏ của cô.
“Mì ăn ngon lắm, nhưng tôi vẫn thích bánh hải sản hơn.”
Anh không biết nên khóc hay cười, đây có tính là lời khen không?
Bọn họ nên dành thời gian tiếp theo làm gì đây?
Chung Tẫn cũng không khiến anh khó xử, cô xách túi công văn lên rồi đứng dậy tạm biệt, cứ như cô thật sự đến chỉ để nhìn căn phòng thôi vậy
“Không quấy rầy anh nữa, nghỉ sớm một chút đi!”
Quả thật Lăng Hãn rất luống cuống. Trước khi mở cửa, anh đã nghĩ ra một lý do rất tốt từ chối, thậm chí là muốn bày ra gương mặt cứng rắn nhưng tất cả đều không có tác dụng.
“Đầu ngõ có thể bắt được xe. Xin dừng bước!” Chung Tẫn đa lễ tuân lệnh như vậy khiến lông tơ anh dựng thẳng.
Lăng Hãn vẫn kiên trì tiễn cô đến đầu ngõ, nhìn cô lên xe mới xoay người về nhà. Uống thuốc xong, anh rửa mặt rồi lên giường nằm, thuốc mất đi công hiệu, làm sao cũng không có cách nào ngủ được. Ở trên giường, anh trằn trọc đến rạng sáng, sau đó ngồi dậy hút thuốc.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên khiến anh giật mình.
Một lần nữa, anh có linh cảm người gọi đến là cô! Trong khi đang do dự có nghe máy hay không thì đầu ngón tay đã nhấn xuống.
Chung Tẫn đang khóc, giống như đang che miệng mà khóc, tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ trong kẽ tay.
“Chung Tẫn…” Lăng Hãn không biết làm gì ngoài việc gọi tên cô, chỉ khi gọi tên cô cảm giác đau đớn trong lòng anh mới có thể giảm bớt.
“Ba mẹ tôi muốn ly hôn. Ba tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô ta đang mang thai. Lúc tôi ra ngoài du lịch thì bọn họ bắt đầu ở riêng. Mẹ tôi cũng đã làm xong thỏa thuận ly hôn… ” Cô giống như một đứa trẻ bất lực.
Những ngón tay đang cầm điện thoại từ từ siết chặt lại: “Đừng vội, em cứ từ từ nói…”
“Vì một việc nhỏ mà Hoa Bội giận dỗi xích mích với tôi, trên toà thì thua kiện đến rối tinh rối mù, ăn một bữa cơm với lãnh đạo cũng bị người khác vu oan, bây giờ trong nhà lại như vậy… cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa, tôi nghĩ mình không thể chống đỡ thêm được nữa…”
Trái tim cứng rắn như thiết bỗng dưng tan ra thành một ao nước: “Đừng nghĩ lung tung, em đang ở nhà sao?”
“Tôi đang ở ngoài đường. Không ở nhà được, mẹ tôi cứ ‘công khai lên án’ ba tôi liên tục nhưng lại rất ghét sự đồng tình của người khác, tôi không biết phải đối mặt với bà như thế nào?”
Lăng Hãn nhảy xuống giường, mới 2h sáng mà cô lại ở bên ngoài một mình?
“Đường nào?”
“Đừng hỏi, anh nghỉ ngơi đi! Vừa nãy là tôi hơi khó chịu, nói ra thì tốt rồi.”
“Đường nào?” Anh ra khỏi nhà.
Không cần đáp án.
Dưới ánh trăng như nước, Chung Tẫn ngồi xổm cạnh bức tường, nơi mà trước đây cô từng ngã, cô vẫn luôn ở đó chờ anh giống như chưa từng rời đi.
Ánh mắt chợt nhấp nháy, lý trí mà anh luôn tự hào đột nhiên sụp đổ. Lăng Hãn không biết mình đã đến trước mặt cô như thế nào, ôm lấy cô như thế nào, kéo cô vào trong ngực mình như thế nào.
Chung Tẫn run rẩy vươn tay vuốt ve hai má của anh, cô sợ đây không phải sự thật, trên mi mắt vẫn còn vương những giọt lệ chưa kịp lau.
Anh rũ mi, tiếng nói trầm thấp giống như đang độc thoại: “Vì sao lại chạy đến đây…”
“Nếu không thì còn có thể đi đâu…” Chung Tẫn thì thầm, khe khẽ như một bóng ma: “Em muốn gặp anh… ôm anh giống như vậy… thật lâu… em thường làm như vậy trong mơ…”
Cô không cho anh thời gian để đấu tranh, đi khập khiễng đến, nâng mặt anh lên rồi kề sát đôi môi đang run rẩy của mình lên đôi môi cũng đang run rẩy của anh.
Ba năm…
Trong ánh sáng mờ ảo, Lăng Hãn nhắm mắt lại.
Ánh trăng màu trắng bạc, bầu trời sao yên tĩnh, ánh đèn neon ấm áp và tươi sáng lấp lánh trên đường phố. Tóc cô lướt qua má anh khiến anh cảm thấy toàn bộ sức mạnh của cơ thể đang dần bị lấy đi.
Nếu thừa nhận thì những xa cách, đấu tranh và lạnh nhạt trước đây được xem như là gì?
Nếu lại từ chối, Chung Tẫn yếu ớt như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm đẩy cô ra?
Hơi thở từ nhẹ nhàng dần dần biến thành nặng nề, cánh tay thon dài thả lỏng, sau đó từ từ siết chặt lại.
Chung Tẫn của anh….
Lưỡi cô đánh thẳng về phía trước, xông vào khớp hàm của anh, giống như một lữ khách trải qua nhiều ngày đi bộ trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được suối ngọt, Chung Tẫn điên cuồng mút vào, ngang ngược khuấy động…
Từ hàng mi, nước mắt chảy xuống dưới.
Đêm nay, đây là nước mắt của niềm hạnh phúc.
Anh là cây thuốc phiện của cô, dù tổn thương, dù đắm chìm, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Lý trí vẫn ngoan cố nhảy ra, Lăng Hãn vỗ nhẹ sau lưng để cô bình tĩnh lại:
“Chung Tẫn, anh đưa em về nhà.”
Chung Tẫn mở to mắt, cố chấp nói: “Không!”
“Em cũng biết là… ” Lòng anh đau như cắt.
“Đúng vậy, em đã đến Nghi Tân, cũng đến Bắc Kinh, em đã biết hết mọi chuyện.” Chung Tẫn giữ chặt tầm mắt của anh, không cho anh cơ hội né tránh.
“Vậy em nên biết, anh không thể…” Anh thật sự không muốn nói ra những lời này, anh không thể cho cô một gia đình bình thường, không thể cho cô một đứa con khỏe mạnh…
Cuộc sống là sự tích lũy của hàng ngàn hàng vạn những ngày bình thường. Chúng ta có thể dùng một ngày hoặc một tháng, không, thậm chí là một năm cho đến những năm tháng phong hoa, nhưng sẽ còn lại gì? Vào những lúc mệt mỏi, trước mặt là một thực tế bất đắc dĩ, hãy tùy ý để tình cảm từ từ tan biến, cuối cùng trở thành một phần gân gà [1] của trách nhiệm và nghĩa vụ?
[1] Gân gà: chỉ việc làm vô bổ không mang lại ích lợi gì.
Cô nuốt nước mắt, mỉm cười, dịu dàng hôn nhẹ lên môi anh: “Lăng Hãn, chúng ta còn yêu nhau, điều này còn kinh hỉ hơn những chuyện đó!”
Cô nói kinh hỉ, cô nói chúng ta còn yêu nhau?
Lăng Hãn run rẩy.
Anh cẩn thận nhìn cô gái trước mặt, tuy khuôn mặt đã đầy nước mắt, thân hình xinh đẹp nhỏ gầy giống như không chịu được một sự đả kích, nhưng ánh mắt kia lại sáng ngời, tựa như muốn nói rằng: với cô, trừ anh ra thì những thứ khác không quan trọng.
“Anh có thể sẽ không biết… không nhận ra em, nói không chừng sẽ làm em… bị thương.” Lăng Hãn nói trong đau xót.
“Anh sẽ không.”
Vệ Lam nói, năm đó tinh thần của anh bị phân liệt nghiêm trọng, không có hành vi năng lực cũng không nhận ra bất kì ai, vì sợ anh tổn thương bản thân, không thể không trói chặt anh cả ngày. Nhưng, khi anh an tĩnh đi vào giấc ngủ, sẽ gọi một cái tên cả đêm: Chung Tẫn!
“Em chẳng muốn anh trở thành John. Forbes. Nash, anh chỉ cần là Lăng Hãn của em là được.” Ánh mắt cô kiên định và cố chấp, động lòng người hơn bất kỳ lúc nào.
Phút chốc, Lăng Hãn ôm lấy cô và siết chặt, có thể ích kỷ như vậy được không?
Đây là người anh yêu nhất, cũng là người duy nhất anh yêu trong cuộc đời này… Lăng Hãn giơ tay đầu hàng: “Anh sẽ cố gắng… để bản thân có tư cách yêu em!”
“Ừ!” Chung Tẫn vui mừng kêu lên.
Lăng Hãn siết chặt vai cô, lực mạnh đến nỗi xương cốt đều mơ hồ cảm thấy đau đớn. Anh cúi người hôn cô.
Giữa môi và răng, hơi thở của anh ùn ùn kéo tới…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT