*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Rosa

Vẫn là cậu bé bán tiền cổ kia tìm giúp hai người một chiếc xe máy. Vì muốn cảm ơn cậu mà Thường Hạo đã trả hết đống tiền cổ kia lại.

Cậu bé nhếch miệng cười, vui vẻ nhét vào trong ngực, chờ đợi vị du khách tiếp theo xuất hiện.

Cô có cảm giác cả người biến thành một chiếc lá mỏng manh, không biết vận mệnh sau đó là gì. Mái tóc quăn kia của Thường Hạo thậm chí còn ngoạn mục hơn, nó giống như tổ chim bị bão quét qua, để lại một mớ hỗn độn.

Dọc đường vẫn thấy có mấy hộ gia đình, giống như những ngôi sao phân tán ở các sườn núi. Những cánh đồng lúa dưới chân núi đã được cấy mạ, đàn bò thong dong ăn cỏ giữa những cánh rừng. Trong những vườn bắp ngô đã trưởng thành, thỉnh thoảng truyền ra tiếng hát nhẹ nhàng của những cô gái trẻ.

Thời gian ở đây rất an tĩnh và không vội vàng. Khi xe máy dừng lại bên cạnh một vườn bắp ngô lớn, Chung Tẫn nhìn đồng hồ một cái, đã gần tám giờ. Tám giờ ở Ninh Thành, đèn đuốc rực rỡ như trăm hoa nở rộ, mà nơi này, chỉ có hoàng hôn nhạt nhẽo.

Người đàn ông thu tiền gởi xe chỉ vào một ngọn núi lớn ở phía trước và nói: “Đi qua ngọn núi này là đến trấn Hạ Loan, xe không chạy được, phải dựa vào hai chân của mình. Có nhiều loài rắn và côn trùng trên núi, nếu không quen thì đừng leo núi vào ban đêm. Người trông ngô ở đây có dựng lều bằng cỏ, hai người cố chịu đựng một đêm, sáng mai hãy đi.”

Thật ra, cho dù không phải ban đêm, Chung Tẫn cũng không leo núi được, hai cái chân đang run rẩy này hình như không phải chân của cô.

Xuyên qua đám bắp ngô dày đặc, hai người thật sự thấy được một cái lều cỏ, có một ông lão đang ngồi xổm trên một hòn đá trước bếp lò và đang nhóm lửa, không biết nấu gì mà mùi hương ngọt ngào phiêu đãng trong không khí.

Người trong núi đơn giản chất phác, vừa thấy hai người liền biết ý đồ đến.

Món được nấu trong nồi là những trái bắp ngô trong lô đầu tiên của năm nay, ông lão khuấy đi khuấy lại mấy lần, coi như là cơm tối của ba người.

Gặm một trái bắp vừa ngọt vừa tươi, uống tách trà được pha từ nước suối, ngẩng đầu thấy sao sáng đầy trời, còn có thể nghe thật rõ âm thanh vỗ cánh của đàn chim bay qua, tất cả những điều này khiến Chung Tẫn cảm thấy mới mẻ, cũng không biết vì sao, cô không có cảm giác xa lạ, giống như rất lâu về trước cô đã từng tới đây vậy.

Trong lều cỏ chỉ có một chiếc giường nhỏ giản dị, chiếu và chăn đã sớm được trải ra. Ông lão rất rộng rãi, tặng giường cho Thường Hạo và Chung Tẫn, còn mình thì tựa vào chiếc bếp lò mà ngủ.

Thường Hạo nói: tôi đi với cô!

Trước khi đóng cửa ra ngoài, anh cẩn thận treo chiếc đèn bão ở bệ cửa sổ lên cánh cửa, ánh sáng mờ như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Sau đó, anh cởi áo khoác của mình và lót nó dưới chăn.

Vì cánh tay đang bị thương nên lúc làm mấy chuyện này rất vụng về, nhưng vẻ mặt của anh lại rất tỉ mỉ. Chung Tẫn nghiêng đầu nhìn anh, không đến giúp.

Thường Hạo thấy cô nhìn chăm chú thì không được tự nhiên, lúng túng nói:

“Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi một tiếng.”

Chung Tẫn cười: “Thật ra, sâu thẳm bên trong anh là một người tinh tế.”

“Tôi… sống trong một thế giới văn minh, là đàn ông nên làm những chuyện này.” Đương nhiên, trước giờ anh chưa từng làm những điều đó cho cô gái nào, nhưng anh có thiên phú.

“Cảm ơn!”

Thường Hạo xua tay, vừa vội vàng vừa bối rối trốn ra ngoài.

Dưới ngọn đèn mờ mờ, chóp lều biến thành màu đen, Chung Tẫn ngồi xuống giường, mỗi tấc da tấc thịt trên người đều đang kêu gào vì mệt, nhưng tinh thần đã có chút không bình tĩnh, không tự chủ được mà nghĩ đến Lăng Hãn.

Nếu hôm nay người đi cùng cô là Lăng Hãn, cô sẽ không nỡ ngủ, chỉ muốn rúc vào người anh nói chuyện suốt đêm dưới những vì sao. Nói gì đó không quan trọng, chỉ cần anh vừa nghe vừa mỉm cười, khẽ vỗ về cánh tay của cô, hôn lên chóp mũi của cô, mổ vào đôi môi của cô, một hồi lâu thì nói một câu, tỏ ý anh đang rất chăm chú lắng nghe là được.

Một đêm an yên như vậy, không nhận ra thời gian trôi đi, mười ngón tay đan vào nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau, không nghĩ về hôm qua, không nghĩ đến ngày mai, giống như thiên đã lão, địa cũng hoang.

Không thể nói rõ thổn thức ở trong lòng.

Đêm nay, Chung Tẫn lại mơ thấy Lăng Hãn.

Anh giống như đang ở trấn Long Khẩu lại giống như đang ở một nơi nào đó xa lạ. Cô đi về phía anh, ánh mắt anh nhìn cô có bất đắc dĩ, có đau đớn và cả tuyệt vọng, anh bảo cô đi đi, anh nói rằng không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô khóc và nói rằng em đã đi xa như vậy rồi, anh đừng tàn nhẫn như thế. Nhưng anh nói cô mới thật sự là người tàn nhẫn. Cô hỏi vì sao? Nhưng một trận sương mù kéo tới và anh biến mất.

Chung Tẫn tỉnh, trong lòng ôm áo khoác của Thường Hạo, ngoài cửa im ắng.

Bỗng dưng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô vội vàng nhắm mắt lại. Chung Tẫn cảm giác được Thường Hạo đi đến bên giường, cúi đầu nhìn cô rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên.

Nhưng anh không tránh ra ngay mà đứng im một hồi.

Bọn họ đã coi như rất thân thuộc, nhưng tối nay thoạt nhìn hình như hơi khác. Nhưng anh không nói được khác ở chỗ nào, chỉ là trong lòng anh vô duyên vô cớ hỗn loạn, máu nóng lên, trái tim bị nhét vào những cảm giác khác thường.

Thường Hạo nhịn không được mà nhiều lần chạy vào nhà nhìn cô, mỗi lần nhìn, trái tim liền đập nhanh hơn. Tuy anh không uống rượu, nhưng cả hai tai đều đã đỏ lên. Ông lão hỏi bọn họ có phải vợ chồng mới cưới không? Anh lời lẽ chính nghĩa mà trả lời bọn họ là đồng nghiệp, lời này nghe rất giả.

Thường Hạo lặng lẽ vươn tay sờ trán cô, mát lạnh, trơn bóng. Cô nhíu mày, anh chấn kinh, rụt tay về.

Bốn phía vô cùng yên ắng, Thường Hạo có thể nghe được tiếng hít thở của mình càng ngày càng nặng nề, đêm nay yên tĩnh như ai kéo ống thổi [1]. Anh ngạc nhiên phát hiện, trong lòng tiềm ẩn một sự xúc động vừa lớn vừa xa lạ, anh muốn ôm lấy cô, thật chặt.

[1] ống thổi:

ống

Anh lại bối rối mà chạy ra lần nữa, để cho gió đêm thổi một hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Trong ánh trăng mờ, trời đã sáng.

Người ngoài lều, người trong lều, đều thở dài một hơi.

Ông lão đã ra đồng làm việc và nấu cho hai người một nồi bắp. Thường Hạo dẫn Chung Tẫn đến khe núi rửa mặt chải đầu, bọn họ nói chuyện giống như mọi ngày nhưng ánh mắt chưa hề giao nhau dù chỉ là một chút.

Ăn bắp xong, hai người vội vàng lên núi. Những con đường mòn trên núi được người đi đường giẫm qua nhiều lần mới thành, quanh co khúc khuỷu ẩn sâu trong rừng. Thường Hạo đi đằng trước, bẻ một nhánh cây, vừa đi vừa phát hai bên lùm cây để đuổi côn trùng và rắn đi. Chung Tẫn cũng không dám lơ là, tập trung tinh lực đuổi theo.

Họ đã leo qua tổng cộng ba ngọn núi, lúc đứng giữa sườn dốc nhìn những căn nhà khói bếp lượn lờ dưới chân núi, hai người đều đã mồ hôi đầm đìa.

Thường Hạo quay đầu lại nhìn Chung Tẫn: “Cuối cùng cũng đến.”

Tóc ướt sũng dính trên trán, Chung Tẫn mệt mỏi, liếm liếm đôi môi khô nứt:

“Ừ ha, sức lực của tôi gần như cạn kiệt rồi.”

Thường Hạo chà xát lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên vạt áo, sau đó duỗi về phía cô.

Chung Tẫn lắc đầu: “Anh còn đang bị thương đấy!”

“Lại bị thương, tôi là đàn ông.” Tay anh cố chấp giơ lên giữa không trung.

Chung Tẫn do dự một lát rồi thoải mái nắm lấy tay anh. Giữa bọn họ đã hơi khó xử, nếu cô lại cố ý lảng tránh thì sau này sẽ không thể ở chung một cách tự nhiên được nữa. Cứ xem như chưa phát hiện gì đi!

Thường Hạo cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là đặc biệt cẩn thận khi đi xuống núi. Cánh tay bị thương kia giống như sinh ra một sức mạnh vô tận, không hề thấy đau.

Hạ Loan tuy nói là trấn nhưng trên thực tế chỉ là một điểm tụ tập của sơn dân, đa số là sống riêng khắp nơi trên núi, từ đầu trấn đến cuối trấn, chỉ đếm được mấy hộ gia đình mà thôi.

Thường Hạo hỏi thăm một gia đình ở đầu trấn rằng ở đây có nhà nào họ Lăng không? Sơn dân sững sờ nhìn anh, Thường Hạo vội vàng bỏ thêm một câu, nhà đó có một cô gái làm giáo viên. Sơn dân nở nụ cười, ồ, là nhà đó à!

Trong sân có phơi mấy nia vật liệu làm thuốc, cửa cổng mở toang, hai người đứng bên ngoài cửa kêu một tiếng nhưng không ai trả lời, lúc đi vào trong cũng không thấy ai.

“Chẳng lẽ lên núi hái thuốc hết rồi?” Thường Hạo lẩm bẩm.

Chung Tẫn nhìn quanh, ánh mắt dừng trên một khung ảnh treo trên tường.

Khung ảnh làm bằng gỗ liêm, cổ sắc cổ hương (*). Trong ảnh phần lớn là màu trắng và đen, có hơi ngả sang màu hồng khiến nét mặt bên trong bị nhòe đi. Chỉ có mấy chỗ là còn màu sắc, trong sân, một cặp vợ chồng già ôm một đứa bé trai, cậu bé mang một chiếc cặp sách nhỏ, vì chụp dưới ánh mặt trời nên mắt cậu hơi nheo, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đứng ở sau, là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi và một cậu bé khác. Cậu bé này lớn hơn một chút nhưng trong ánh mắt không che dấu được khí khái anh hùng. Có thể tưởng tượng sau này cậu sẽ đẹp trai cỡ nào. Người phụ nữ không nhìn về máy ảnh mà cúi đầu nhìn cậu, nét mặt dịu dàng và trìu mến.

(*) thành ngữ Trung Quốc dùng để mô tả các hiện vật, tranh vẽ và các vật dụng khác màu sắc rất cổ điển và thanh lịch

“Cậu bé này và Thích Bác Viễn như cùng một khuôn đúc ra vậy.” Thường Hạo trầm ngâm một lát rồi nói: “Ông ta… còn có một đứa con sao?”

Chung Tẫn từ từ nhắm mắt lại rồi đột nhiên dùng sức mở mắt ra.

Cô lấy bức ảnh xuống và nhìn kỹ một lần nữa.

“Chung Tẫn!” Thường Hạo nhìn cơ thể của Chung Tẫn đột nhiên ngã về sau, anh tiến lên, đưa tay đỡ lấy.

Bóng tối như một ngọn núi đè xuống.

Ở Hàng Châu, cô nghĩ là mình gặp ảo giác, ngoại trừ tuổi tác thì trên đời này làm sao có hai người giống nhau đến vậy?

Ở Giang Châu, anh ngồi xổm trước mặt cô và nói rằng: phá bỏ đứa bé đi, nó sẽ không hy vọng có một người cha như anh.

Có ai đó đã nói bên tai cô: Nhà tâm lý học đều là kẻ điên.

Cô đi lâu như vậy, đi xa như vậy, chỉ để tìm ra một đáp án này thôi sao?

Không ai trả lời, bóng tối càng ngày càng sâu, hai mắt Chung Tẫn nhắm lại, mất đi tri giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play