Cũng may trời cao có mắt, Trần Danh sắp chết thế nhưng như kỳ tích sống lại. Hắn là một nam nhân ôn nhu, quân tử lương thiện. Khiến cho Vương thị số khổ có chỗ dựa vào, cũng để cho tiểu A Phúc ngây ngốc có một cái nhà mặc dù nghèo khó lại ấm áp...
Trần A Phúc nghĩ thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ được, khi tỉnh lại đã giờ Thân. Trên giường gạch chỉ có một mình nàng, A Lộc ở trong sân đùa với Thất Thất cùng Hôi Hôi, những người khác kể cả Đại Bảo đều đi phía trước bán nước sốt chuỗi.
Mọi người bận đến trời sắp tối đen mới kết thúc công việc.
Nghe Trần Thực qua cửa tộc học Tằng thị bán nước sốt chuỗi trở về nói, đã có hai nhà đi cửa tộc học bán nước sốt chuỗi. Nhưng nhóm học sinh gần như đều đến nhà hắn mua nước sốt chuỗi, hai nhà kia làm ăn một chút cũng không tốt.
Buổi tối, bận rộn xong Vương thị cùng Trần A Phúc về phòng nhỏ. Trần A Phúc kéo cánh tay Vương thị, để đầu ở trên bờ vai bà, nói lời nói nghĩ cả buổi chiều: "Nương, nữ nhi có người, thật tốt." Đây là vì nói cho mình, cũng là nói cho tiểu A Phúc đã mất đi.
Vương thị trước sững sờ, lại ôn nhu cười rộ lên: "Hài tử này, lớn như thế còn làm nũng với nương."
Trên giường gạch A Lộc mím môi cười không ngừng, Đại Bảo từ trên giường đất trượt xuống, chạy tới ôm thắt lưng Vương thị nói: "Nương con làm nũng với bà ngoại, con cũng muốn làm nũng cùng bà ngoại." Nói chuyện đáng yêu đến đầu lưỡi đều duỗi không thẳng.
Trên giường gạch A Lộc cười đến lợi hại hơn, Vương thị cũng ha ha cười rộ lên. Mấy người ôm nháo một trận, mới lên giường nghỉ ngơi.
Trần A Phúc bò tới nhỏ giọng nói bên tai Vương thị bán bao nhiêu tiền, Vương thị giật mình nói: "Bán nhiều như vậy?"
Trần A Phúc gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ, qua vài ngày con sẽ đi tìm người môi giới xem một chút."
Hôm sau, mấy người Trần A Phúc muốn đi thêu phường Nghê Thường. Xem một chút khuy cài đồng thời, lại thử thời vận, xem có thể bán thiết kế mấy con rối hay không, lại có sự hợp tác.
Tối ngày hôm qua thời điểm nói chuyện này, Trần A Mãn liền muốn cùng đi theo một lúc. Trương thị trợn mắt, nàng liền bĩu môi không dám nói lời nào nữa.
Trần A Phúc làm bộ như không nhìn thấy, mình không phải là đi mua sắm thuần túy, còn có việc cần nói.
Nghĩ tới nếu như thêu phường nhà này không tệ, tranh thủ hợp tác lâu dài, chính mình không chỉ có thiết kế khuy cài càng xinh đẹp hơn, còn có thiết kế con rối cùng đồ trang sức đa dạng hơn. Tỷ như thú nhồi bông gấu trúc, mèo Katy, Snoopy, vịt Donald, còn có một chút xắc tay không đồng dạng, vân.vân, còn là hệ liệt. Đương nhiên, một ít thiết kế này cũng không thể bỗng chốc đều đưa hết ra ngoài, thời đại này cũng không có kiến thức quyền tài sản.
Hôm nay nhất định phải muốn phải ăn mặc đẹp một phen, lưu một ấn tượng tốt đẹp cho thương nhân có khả năng hợp tác.
Trần A Phúc mặc vào áo vải mịn màu thiên thanh, giao nhau may năm cái khuy cài lớn. Mặc dù là một chữ khuy cài, nhưng so sánh lớn, lồng vào sợi tơ màu lam, sợi tơ màu vàng móc vào, chụp cùng một chỗ khác biệt, hoa lệ lại bắt mắt, rất là đẹp mắt rất khác biệt. Lại mặc vào váy dài sa tanh màu nâu nhạt, Vương thị còn thêu cành hoa sen một vòng ở mép váy, thêu ống tay áo. Chải đầu búi tóc đơn loa, cắm vào cây trâm gỗ, còn mang hai đóa tiểu hoa màu đỏ.
Nàng vừa thu xếp lên, làm Đại Bảo nhìn mà ngây người. Cậu khoa trương trừng to mắt nói: "Nương, trước đến giờ con vẫn chưa từng thấy qua tiểu nương tử nào xinh đẹp như nương như thế." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Miệng nhỏ thật ngọt, về sau nhất định sẽ dụ dỗ lão bà thật cao hứng.
Đại Bảo mặc trường trang điểm màu lam y quá gối, làm tương đối dài rộng, sang năm còn có thể tiếp tục mặc. Quần trong màu xanh nhạt, bên hông thắt một dây lưng màu nâu nhạt, chải tóc Thiên Trùng Pháo. Hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn lại tuấn lãng phi phàm, xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Trần A Phúc cười ôm cậu lên, hôn hai cái nói: "Ôi trời ơi sao, nhi tử sẽ đẹp mắt như thế. Ra ngoài nhất định phải nắm chặt nương, đừng để cho người ta lừa đi làm con rể nhỏ."
Nói xong Đại Bảo mím môi vui mừng.
A Lộc ngồi ở trên giường cười lên ha ha, nói: "Cũng chỉ có đôi mẫu tử tỷ tỷ cùng Đại Bảo mới sẽ như thế, khen lẫn nhau đến làm cho người ta tê dại."
Trần A Phúc nói xong "con rể nhỏ", mới hậu tri hậu giác Vương thị cũng ở nơi đây, hối hận cuống quít.
Vương thị cúi đầu, nhìn không thấy vẻ mặt của bà. Bà mặc vải bồi đế giầy màu nâu, sa tanh màu xanh nhạt làm viền cổ áo cùng ống tay áo thêu quấn cành hoa mai. Lại dùng dầu bôi tóc của Trương thị mân mân tóc mai hai bên, cài vào mộc trâm. Rất đơn giản, càng lộ vẻ nàng dịu dàng mà thanh tú. Chỉ là khóe mắt có một ít nếp nhăn, nhìn xem hình như muốn lớn hơn tuổi thật vài tuổi. Cho dù là dạng này, Trần A Phúc vẫn cảm thấy Vương thị đẹp mắt hơn lão bà hiện tại của Trần cử nhân một chút.
Trần A Phúc cười nói: "Nương thật là xinh đẹp." Nói đến Vương thị đỏ mặt giận nàng một cái.
Nàng lại dặn dò Vương thị, đi thêu phường, nếu như mình cùng người khác nói chuyện làm ăn, ngàn vạn lần đừng tùy ý chen miệng vào.
Vương thị gật đầu, nghe khuê nữ không sai.
Mấy người ra cửa, Trần A Mãn đang bận rộn ở trong sân chứng kiến khuy cài trên mặt quần áo của Trần A Phúc, con mắt đều trừng lớn, la ầm lên: "Nút áo thật xinh đẹp, thì ra nút áo đổi loại màu sắc cũng rất đẹp mắt đây."
Trần A Phúc cười cười, mấy người đi đầu phố tìm một chiếc xe lừa.
Đến phố lớn Tây, thẳng đến thêu phường Nghê Thường. Tiến vào thêu phường Nghê Thường, tràn đầy trong mắt là các loại màu sắc lộng lẫy, dưới đất bày vài bình phong khung thêu hoa lệ, bốn phía trên tường treo đủ loại đồ trang sức.
Ba người bọn họ hôm nay đều mặc rất tốt, khí chất cũng đều không tầm thường, tiểu nhị rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Dựa theo tiểu nhị giới thiệu, lầu một bán bức tranh thêu cùng đồ trang sức, lầu hai bán vải vóc, lầu ba bán quần áo may sẵn, còn kiêm tất cả sửa chữa theo yêu cầu.
Đồ trang sức bên trong, không chỉ có các loại quyên hoa đẹp, đai buộc đầu, hà bao, túi lưới, vòng tay, con rối nhỏ, còn có túi may vá cùng khuy cài rất khác biệt, đây là đồ mà thêu phường khác còn không có.
Đặc biệt là khuy cài, mặc dù chỉ có hai loại khuy cài hoa cúc và khuy cài hoa mai, lại làm được cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, màu sắc lớn nhỏ không đều, sắc thái phối hợp được cũng vừa đúng.
Một ít khuy cài tiêu thụ được vô cùng tốt, tinh xảo nhất là khuy cài dệt hoa lụa thêm kim tuyến phải mười lượng bạc một đôi, thật sự là bán được trên trời.
Vị La thiếu nãi nãi kia quả thật có khả năng, đều sắp đưa khuy cài làm thành xa xỉ phẩm Đại Thuận Triều.
Tiểu nhị cười nói,: "Đây là chúng ta đặc biệt từ thêu phường Tử Vận phủ Thạch Châu tiến đến, nghe nói hiện tại kinh thành rất nhiều, chủ quán Giang Nam đều đi mua. Bởi vì Đông gia chúng ta cùng Đông gia thêu phường Nhã Vận có thân (quan hệ thong gia), mới vào nhiều như thế. Hiện tại cũng có vài thêu phường bắt đầu bắt chước loại khuy cài này, nhưng cũng không làm tốt như thêu phường Tử Vận." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nhìn ra bọn họ không phải là người đặc biệt có dư dả, lại nói: "Loại khuy cài hoa mai nhỏ nhất này, tiện nghi, mới hai trăm văn một đôi, mua năm đôi trở về, vừa may lên trên mặt quần áo, so với thêu hoa còn dễ nhìn lại rất khác biệt." Mắt nhìn khuy cài trên người Trần A Phúc, cười nói: "Khuy cài trên xiêm y Tiểu nương tử cũng dễ nhìn, chỉ là so ra kém khuy cài nhà chúng ta."
Trần A Phúc hé miệng cười nói: "Đông gia thêu phường Nhã Vận là thiếu phu nhân La gia, hoặc là nói có quan hệ cùng nàng đi? Không nói gạt ngươi, thiết kế một ít khuy cài này chính là tháng sáu năm nay ta bán cho La thiếu nãi nãi. Trên tay ta còn có một vài thiết kế khác, nếu như thêu phường các ngươi cảm thấy hứng thú, không ngại nói chuyện."
Tiểu nhị vừa nghe, vội vàng kêu lớn, "La chưởng quỹ, La chưởng quỹ, bên này có làm ăn cần nói."
Thanh âm một nữ nhân truyền đến: "Đến đây."
Hết chương 90.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT