Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

La quản sự hừ lạnh một tiếng nói: "Bởi vì tiểu chủ tử nhà ta là nữ hài nhi, thì chơi với giống như tôn nữ của ngươi? Trò cười! Còn bản thân ngươi là đại mỗ của hài tử, có làm trưởng bối như ngươi sao? Ngay trước mặt hài tử cứ phá hủy người nhà của nó như vậy." Hắn quả thật không muốn cùng lôi thôi dài dòng thôn phụ này, vẫy tay với Đại Bảo nói: "Đại Bảo, mau một chút đi, tỷ nhi nhà ta hẳn là đợi nóng nảy rồi."
     
Đại Bảo "A" một tiếng, nhìn Hồ thị cùng Đại Hổ một chút, mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong đi theo La quản sự.
     
Trong nháy mắt trong sân chỉ còn lại Hồ thị, Đại Hổ, cùng với Đại Nha khóc lớn.
     
Hồ thị không nghĩ tới sẽ là dạng này. Mụ vừa xấu hổ, bắt lấy Đại Nha liền dùng sức đánh tới trên mông con bé, vừa đánh còn vừa nói: "Đánh chết ngươi cái con quỷ nhỏ chết dầm vô dụng kia, bình thường thì thầm vù vù, tài giỏi được ngay, vừa đến thời điểm mấu chốt liền không tác dụng."
     
Đại nha vừa sợ lại đau đớn, tiếng thét chói tai càng lớn.
     
Hồ thị đích xác rất tức giận, lại ở trong sân bắt đầu mắng to Trần Danh cùng Vương thị không biết cảm ơn, chỉ biết bàn thân mình ăn ngon uống lành, có chuyện tốt liền bỏ qua thân thích nhà mình, có sa tanh còn cất giấu, hấp dẫn vài thôn nhân sang đây xem náo nhiệt.
     
Nhìn người nhiều, mụ nói lại càng dũng cảm.
     
Trần Danh ở trong phòng nghe được tiếng mắng Hồ thị cùng tiếng cười thôn nhân, tức giận tới mức cắn răng, nhưng hắn là một tiểu thúc cũng không tốt ra ngoài phân rõ phải trái cùng tẩu tử.
     
Trần A Lộc chống gậy ra đông phòng, bị Trần Danh ngăn cản lại, nói: "Con là một nam hài tử, không cần đi theo một người đàn bà chanh chua tranh chấp. Nếu như bị bà ta đẩy ngã, lại ném gãy chân thì làm sao bây giờ."
     
Vương thị lại tức đến không được, nhưng Đại Bảo đã nói bà ra ngoài làm công việc, bà cũng không thể ra mặt.
     
Trần A Phúc chịu không nổi Hồ thị đổi trắng thay đen, liền đứng dậy bỏ công việc trong tay xuống. Nàng đích xác không muốn đi gây gổ cùng một người đàn bà chanh chua, nhưng lại không muốn để cho Hồ thị ở trong sân mồm đỏ răng trắng nói lời bịa đặt, phá hủy Trần Danh cùng Vương thị, liền muốn kiên trì ra ngoài.
     
Vương thị thấy Trần A Phúc muốn đi ra ngoài, vội vàng giữ chặt nàng, nói: "A Phúc đừng đi, con là cô nương gia, không thể đi gây gổ với đại bá nương. Chờ Hồ thị mắng xong, mắng mệt mỏi thì mụ tự trở về."
     
Vương thị không dám để cho khuê nữ mình đi. Bản thân bà có thể ầm ĩ, thậm chí A Lộc có thể đi ầm ĩ, nhưng A Phúc tuyệt đối không thể đi ầm ĩ. A Phúc không phải là huyết mạch Trần gia, Trần gia mất mặt, lão phu nhân cùng Trần Nghiệp chỉ biết hận A Phúc. Diendanlequydon~ChieuNinh
     
Trần A Phúc nói: "Không được, con không muốn nghe mụ ta mắng cha cùng nương như thế. Nương yên tâm, con không sẽ gây gổ cùng mụ ta, con chỉ là đi phân rõ phải trái."
     
Vương thị vội la lên: "Con phân rõ phải trái, Hồ thị sẽ không cho là con đang phân rõ phải trái, đến thời điểm sẽ gây gổ với con, thậm chí đánh nhau cũng không nhất định. Trần gia xấu mặt, nội cùng bác cả của con cũng sẽ mất hứng con. Bọn họ có thể dạy dỗ Hồ thị, nhưng không chịu được con không tôn trọng Hồ thị. Còn có Hồ lão ngũ, chúng ta đắc tội không được. Mấy ngày hôm trước trong thôn có một người đắc tội hắn, nửa đêm trong sân liền bị người giội đồ phân nước tiểu, hài tử một khi ra khỏi nhà cũng bị một khối tảng đá bay tới đập vỡ đầu. Người kia không có cách nào khác, đưa một xâu tiền, bồi lễ Hồ lão ngũ mới buông tha nhà hắn. Ngẫm lại Đại Bảo, không phải là huyết mạch Trần gia, nếu như nội cùng bác cả con không che chở nó, Hồ lão ngũ nổi lên ý xấu là khó lòng phòng bị. Còn có con, vừa mới lập nữ hộ, lại lớn lên thủy linh như vậy..."
     
Vừa nghĩ tới Đại Bảo, Trần A Phúc chỉ đành tức giận ngồi xuống. Bây giờ mình quá yếu, ngay cả tự vệ cũng không thể, dựa vào cái gì đi theo nhị phòng liên tục che chở nổi lên tranh chấp đại phòng, đấu cùng nữ nhân ác độc Hồ thị kia.
     
Đáng tiếc hiện tại Kim Bảo không ở bên ngoài...
     
Hồ thị càng nói càng dũng cảm, người xem náo nhiệt cũng càng đến càng nhiều.
     
Trần Danh qảu thật nghe không vô, trầm mặt đi ra. Chịu đựng tức giận nói: "Đại tẩu, mời ngươi trở về đi. Có chuyện gì, để đại ca ta đến nói cùng ta. Ngươi ở nhà ta ầm ĩ như thế, để cho người khác đều nhìn lại Trần gia náo nhiệt."
     
Hồ thị nói: "Ta sợ cái gì? Muốn xem thì xem, lại không phải là ta không ký tình..."
     
"Nương A Quý, mày không biết xấu hổ, Trần gia ta còn muốn mặt, con ta tôn tử của ta còn muốn mặt." Một người lớn giọng truyền đến, là Trần lão thái đến. Bà nhìn thấy Đại Nha cùng Đại Hổ đang khóc lớn ở trong sân, Hồ thị còn đang cùng âm thanh nói ả càng vất vả công lao càng lớn như thế nào.
     
Lão phu nhân mắng lên, Hồ thị cũng có chút sợ. Lại vừa nghĩ, chính mình có lý, sợ cái gì. Vội vàng nói: "Mẹ chồng, con là tức giận cho ngài và quản gia con. Người còn không biết, ngày hôm qua La quản sự đưa nhị thúc gia rất nhiều sa tanh xinh đẹp. Bọn họ lại giấu đi, chỉ cho lão nhân gia người một kẹo điểm tâm hỏng, cùng vài thước vải rách..."
     
Trần A Phúc vừa nhìn lão phu nhân đến, liền vội vàng đi tới. Nàng giải thích: "Đại bá nương, ngươi hiểu lầm. Sa tanh kia là La quản sự để nương ta làm loại đồ vật cho tiểu chủ tử nhà hắn, chúng ta làm sao dám tham ô mà cho đưa người?"
     
A Lộc cũng chống gậy nhảy ra, đại khái nói Hồ thị muốn cho Đại Hổ cùng Đại Nha đi Đường Viên, La quản sự không muốn, Hồ thị não xấu hổ thành giận liền bắt đầu mắng chửi người. Nói đến phần sau, khóc lên: "Nội, đại bá nương mắng cha con mắng đến không giống gì, luôn nói cha con không biết rõ tích góp tiền hiếu kính bà ấy. Bà ấy thật quá lợi hại, nếu như lão nhân gia người không đến, con và tỷ con cũng không dám ra ngoài."
     
Trần lão thái nghe, tức đòi mạng, Hồ thị này quá tham lam không biết xấu hổ, không làm rõ tình huống liền cãi lộn ở nhị phòng.
     
Bà hỏi Trần A Phúc: "Nếu đại bá nương mày hiểu lầm, sao mày không đi ra giải thích rõ ràng với nó?"
     
Trần A Phúc ủy khuất nói: "Đại bá nương đang nổi nóng, con sợ bà ấy không tin lời của con, càng cãi vã khó coi hơn."
     
Hồ thị giọng the thé nói: "Taođương nhiên không tin mày nói chuyện ma quỷ, mày cho là tao dễ lừa như mẹ chồng như vậy à. Nếu thật chỉ là cho bọn mày làm loại đồ vật, ngày hôm qua chúng ta đến nhà chúng mày vì sao chưa nói? Nhất định là bọn mày không muốn nói cho chúng tao biết, hôm nay tao biết rõ, mới tìm viện cớ này."
     
Trần A Phúc thở dài nói: "Nếu như đại bá nương không tin, chúng ta liền đi Đường Viên hỏi La quản sự một chút, nhìn ta có nói láo hay không." Rồi nói với lão phu nhân: "Nội, nhà ta chỉ là thôn dân bình thường, là con kiến hôi, chủ tử Đường Viên người ta dựa vào cái gì sẽ thưởng chúng ta nhiều sa tanh xinh đẹp như vậy? Thật sự là La quản sự để cho chúng ta làm đồ vật cho chủ tử nhà hắn. Cũng không cho chúng ta bao nhiêu, cũng chỉ có ba thất."
     
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho năm thất, sợ Hồ thị lại công phu sư tử ngoạm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
     
Trần Danh thở không ra hơi nói với lão phu nhân: "Nương, chúng ta vì cái gì không dám nói, lão nhân gia ngài cũng có thể đoán được."
     
Trần lão thái vừa nhìn Trần Danh, sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng có chút tím bầm, bịdọa hỏng. Gấp rút đỡ hắn nói: "Lão Nhị, con đây là lại phát bệnh. Mau, trở về trong phòng nghỉ ngơi."
     
Mấy người bọn họ tiến vào tây phòng, Hồ thị cũng có chút sợ, nếu như Trần Danh bị mụ làm tái bệnh, bản thân mình có thể không được tốt, vội vàng dắt Đại Hổ cùng Đại Nha chạy. Người ở phía ngoài Trần gia cũng liền dần dần tản ra.
     
Vương thị nghe nói trượng phu phát bệnh, hù dọa cũng vội vàng chạy tới.
     
Trần Danh nằm ở giường thẳng hừ, lão phu nhân kéo tay hắn khuyên nhủ: "Cá tính Hồ thị con cũng rõ ràng, thế nào còn chấp nhặt với nó. Con không nên tức giận, chờ đại ca con đi thu thập nó."
     
Vương thị đích xác không nhịn được, liền nói ra chuyện Hồ thị trộm khóc đòi Trần Thực muốn nhà ở. Mụ ta không chỉ khóc đòi phòng ở, còn trộm đòi xiêm y, cây ngân trâm, khuyên tai vàng... Trương thị.
     
Hết chương 62.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play