Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Buổi tối, chờ Đại Bảo ngủ rồi, Trần A Phúc cầm lấy một ít kẹo cùng điểm tâm đi không gian. Kim Yến Tử kén chọn, đồ Đường Viên đưa khẳng định ngon, liền cầm một chút vào cho nó.
     
Vừa tiến vào, lại trông thấy Kim Yến Tử đang nằm trên mặt đất cười ngây ngô, hai cái cánh mũi nhọn còn nhét vào bên trong mỏ nhọn nhỏ. Xung quanh nó, đặt tán loạn kim sức đã lấy xuống trân châu bảo thạch.
     
Trần A Phúc ngồi xổm xuống hỏi: "Kim Bảo nhi, con cười ngây ngô cái gì?"
     
Kim Yến Tử quăng cái mị nhãn cho nàng, lấy cánh mũi nhọn từ trong miệng ra nói: "Ma ma, người biết ca hát dễ nghe như vậy, vì cái gì còn không hát sớm một chút cho người ta chứ? Người ta thật thích nghe, thật thích, thật thích."
     
Tiếng nỉ non mềm mại bỗng chốc khiến Trần A Phúc ngồi trên mặt đất.
     
Thật không nghĩ tới, một khúc nhạc thiếu nhi liền kích động vật nhỏ thành dạng này. Trần A Phúc bắt nó lại nâng ở lòng bàn tay, rồi hát một lần cho nó.
     
Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa, hàng năm mùa xuân tới nơi này...
     
Theo tiếng hát của Trần A Phúc, Kim Yến Tử nhẹ nhàng phe phẩy cánh, thân thể nho nhỏ còn lay động có tiết tấu, mỏ nhọn nho nhỏ giương lên bên trong không ý thức chảy ra hai giọt nước miếng.
     
Xem hai giọt nước miếng óng ánh trong suốt, Trần A Phúc cố nén kích động hát ca hết, lại dùng tay kia đặt Kim Yến Tử trên mặt đất, nhẹ nắm tay lại.
     
Nàng nhất định phải bảo vệ tốt hai giọt nước miếng trân quý này, cái này so với nhân sâm ngàn năm còn bổ hơn.
     
Kim Yến Tử không phát hiện Trần A Phúc lén lút, lại là lăn lộn lại là làm nũng nháo một trận, còn hào phóng dùng cánh gẩy mấy thứ trân châu bảo thạch tháo ra đến trước mặt Trần A Phúc, nịnh nọt nói: "Ma ma, một ít này đều đưa người, đem ra ngoài bán lấy chút bạc đi."
     
Nàng dám đem những vật này ra ngoài bán, lập tức sẽ bị người ta coi trở thành đồng bọn hoặc là đạo tặc trộm kim mà bắt lại.
     
Trần A Phúc lắc lắc đầu, lại thương lượng nói: "Kim Bảo, ma ma cảm thấy lá cây Yến Trầm Hương có thể để cho người ta thanh tỉnh. Có thể cầm một ít cặn bã lá cây ra ngoài, may ở bên trong con rối Yến Tử, đưa đi cho Sở tiểu cô nương hay không? Đại Bảo nói nàng thật đáng thương, một vị trưởng bối của nàng cũng vô cùng tốt, ta muốn giúp nàng một chút. Còn có, lại may một chút trong gối nằm Đại Bảo cùng A Lộc, để cho bọn họ càng ngày càng thông minh, tương lai có thể khảo tiến sĩ làm đại quan, cuộc sống của chúng ta cũng có thể trôi qua tốt hơn."
     
Kim Yến Tử có một ít cao hứng ngốc rồi, đặc biệt thống khoái mà nói: "Được rồi. Yên Nhi muội muội cùng thối Đại Bảo, A Lộc cậu đều rất tốt, ta cũng muốn cho bọn họ trôi qua tốt hơn. Lá cây Yến Trầm Hương thực sự có thể khiến người ta trở nên trấn tĩnh, cũng có thể khiến sự chú ý của người ta càng thêm tập trung. Nhưng mà bệnh của muội muội xinh đẹp chỉ dựa vào nó vẫn không thể hoàn toàn chữa khỏi, ngửi lấy thời gian lâu dài, chỉ có thể làm cho nàng khá hơn một chút so với ban đầu. Nhưng mà, lá cây quá hương, người chỉ có thể cầm một chút xíu lớn cỡ như ghèn mắt ba ba của ta bỏ vào con rối hoặc là trong gối nằm, người khác mới không dễ dàng ngưi thấy được."
     
Có thể khá hơn một chút đã đặc biệt không dễ dàng, Trần A Phúc mừng rỡ.
     
Chẳng qia, lớn cỡ ghèn mắt ba ba của nó, vậy được bao nhiêu nha.
     
Trần A Phúc nói nàng ra ngoài cầm cây kéo đến cắt. Cũng không đợi mỏ nhọn nhỏ bản thân Kim Yến Tử cũng có thể làm được, lóe một cái ra không gian. Nàng trước lấy một cái chén trà cạo hai giọt nước miếng ở trong bát, lại đổi lấy chút nước ấm trong ấm trà, lại dùng cái nắp đắp kín. Sau đó, mới cầm lấy cây kéo tiến vào không gian. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
     
Khi Trần A Phúc ra không gian, ngón tay bóp một chút mẩu vụn lá cây Yến Trầm Hương, đợi lúc nàng làm gối đầu cho Đại Bảo cùng A Lộc bọn họ thì đi vào cầm nữa. Nàng sít sao nắm một chút điểm màu xanh, cũng không dám thở mạnh, sợ thổi bay rồi thì tìm không được.
     
Trần A Phúc bỏ chút mẩu vụn lá cây này vào giữa một đống bông, cục bông này là muốn đặc biệt làm con rối Yến Tử cỡ lớn. Con rối này nhất định phải làm thật khác biệt, màu sắc tương phản phải lớn, mới khả năng hấp dẫn tiểu cô nương, tốt nhất để cho nàng làm gối ôm ôm ngủ.
     
Trần A Phúc quyết định, sau lưng cùng đuôi Yến Tử tơ lớn là màu đỏ, cánh là trang điểm màu lam, cái bụng là màu đỏ, lại thêu một vòng hoa nhỏ trên cánh cùng cái cổ. Con Yến Tử này còn phải cười đến đặc biệt sáng lạn, con mắt cong cong cười thành một đường, da thịt khóe miệng cũng phải câu được biên độ càng lớn một ít.
     
Nàng làm đến rất khuya mới cảm thấy buồn ngủ.
     
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dậy thật sớm đi nhà cũ sân nhỏ vừa làm điểm tâm. Nàng mang chén trà đi qua, rót nước bên trong vào trong nồi, lại dùng nước nhúng nhúng chén trà, lại rót nước vào.
     
Hôm nay làm là cháo gạo trắng, thơm ngon được người một nhà ngay cả một lời cũng không nói, đáy nồi đều bị Trần Đại Bảo cạo sạch sẽ .
     
Còn chép miệng miệng nói: "Hôm nay vì sao cháo ngon như thế đây."
     
Trần A Phúc trộm vui mừng, nước miếng cũng có thể được hoan nghênh như thế, trừ Kim Yến Tử ra không có ai khác.
     
Truy Phong dậy muộn, tìm theo mùi thơm chạy qua, lại phát hiện ăn ngon đều bị ăn không còn gì, khổ sở đến chảy nước mắt. A Lộc cười hỏng rồi, vội vàng hứa hẹn buổi trưa hôm nay để nương hắn bao bánh bao thịt.
     
Đại Bảo cười nói: "Chúng ta buổi trưa hôm nay sẽ ở ăn cơm Đường Viên, nhà hắn có thể nhiều thịt, quản đủ ăn."
     
Trần A Phúc nghe vậy, liền nói Hồ thị sẽ không chịu để yên, nói không tốt có lẽ sẽ vụng trộm mang Đại Hổ cùng đại nha đến kêu Đại Bảo mang đến Đường Viên.
     
Mọi người vừa nghe, đây thật là chuyện Hồ thị có thể làm được.
     
Trần A Phúc rửa chén trở về phòng bận rộn, để Đại Bảo mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong ở sân nhỏ cũ chờ giờ Tị rồi lại đi Đường Viên. Ngày hôm qua La quản sự chính là canh giờ này đến đón Đại Bảo, lúc này hẳn là sau khi Sở cô nương rời giường.
     
Lại khuyên bảo Đại Bảo, nếu như Hồ thị dẫn Đại Hổ cùng Đại Nha đến, thì cứ giữ ở trong sân chờ La quản sự đến đón, không cần tự tiện dẫn hai đứa bé đi. Sở Hàm Yên có bệnh, Đường Viên sẽ không để cho người ta kinh hãi con bé, chắc chắn sẽ không cho bọn họ đi vào. Đại Nha còn nhỏ, lại không biết cư xử, nếu như bị mắng bị đánh, hoặc là xảy ra chuyện gì, nhà mình không thể giao phó, cũng thực xin lỗi Trần A Quý cùng Cao thị.
     
Nếu như La quản sự đến, mang hoặc không mang theo thì tùy hắn.
     
Vốn là, hôm nay Đại Bảo nghĩ tự mình đi, kết quả xảy ra chuyện này, chỉ đành ngồi trong sân chờ.
     
Vương thị bận việc xong, cũng vội vàng đến đông phòng nhà mới làm công việc cùng Trần A Phúc, bà còn thông minh mà khóa cửa hông. Bình thường ban ngày, cửa này không phải đóng. Bà là sợ thời điểm Hồ thị đưa Đại Hổ cùng Đại Nha tới đây, chạy tới nhà nhỏ mới. Nếu như bà ta nhìn thấy một ít sa tanh này, nhất định sẽ cường đoạt. Diendanlequydon~ChieuNinh
     
Vương thị đi đến đông phòng, nhìn thấy phòng mặc dù trống trải lại vô cùng sạch sẽ, trên giường tủ còn thả một cái bình sứ nhỏ cắm vài cành hoa cúc, trong phòng nhẹ nhàng khoan khoái lại còn có mùi thơm ngát như có như không, còn có ngoài cửa sổ chim sơn ca ca hát dễ nghe, cực kỳ thích ý.
     
Bà cười nói: "Phòng ngủ xác thực phải dạng này, sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, không có mùi vị thức ăn cùng cái khác."
     
Trần A Phúc cười nói: "Chờ về sau có tiền xây căn phòng lớn, nương cũng tách phòng ngủ cùng đại sảnh, nhà ăn ra."
     
Vương thị cười nói: "Chờ qua vài năm đi, thời điểm A Lộc lớn lên cưới vợ, thì xây viện tử lớn."
     
Trần A Phúc không nói thêm, thầm nghĩ chờ lại kiếm thêm nhiều chút tiền, thì xây hai căn nhà rộng.
     
Khi Vương thị chứng kiến sa tanh đã cắt xong, lại nghe nói làm Yến Tử như thế nào, cả kinh miệng há to: "Trời ạ, Yến Tử còn có thể mặc xiêm y hoa, mang đầu hoa, vây khăn hoa văn? Cũng chỉ có A Phúc nhà ta mới nghĩ ra."
     
Hết chương 60.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play