Trần Đại Bảo vừa nghe lại còn muốn mua chính mình, đều bị dọa khóc lên, gạt lệ nói: "Ta phải về nhà, ta muốn cùng một chỗ với nương ta. Van cầu các ngươi, không cần mua ta, nương ta không có ta sẽ không sống được. Người trong thôn chúng ta đều nói ta thông tuệ, tương lai có thể khảo được cử nhân tiến sĩ, thi đậu có thể làm chỗ dựa cho nương ta với ông ngoại bà ngoại. Làm nô tài, thì không thể khoa khảo ... hu hu hu..."
Tiếng khóc của cậu khiến ba con chim nhỏ lao xuống lao xuống từng con, lượn vòng ở trên đầu mấy người đó, "Két két" kêu to.
Trần Trụ Trì trầm mặt, hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, mọi việc phải nói duyên phận, chớ nên làm người khác khó chịu. Trần tiểu thí chủ có thể để cho chim chóc làm bạn Yên Nhi thời gian dài như vậy, trong lòng hắn còn có thiện niệm với Yên Nhi, đậy là tâm địa nhân hậu của hắn. Các ngươi làm sao lại có thể đối đãi với hắn có hảo ý như vậy! Vạn lần không được lấy mạnh hiếp yếu, càng không thể bắt nạt một đứa nhỏ..."
Những người kia bị hù dọa liên tục xin lỗi.
Rồi Trần Trụ Trì nói với Đại Bảo: "Tiểu thí chủ chớ sợ, các nàng ấy sẽ không ép mua chim chóc nhà ngươi, càng sẽ không ép mua ngươi. Cảm ơn ngươi bồi Yên Nhi chơi lâu như thế, ngươi là bạn tốt đầu tiên của nàng, nàng cũng đặc biệt thích ngươi, bần ni vẫn là lần đầu tiên trông thấy nàng có thể cùng một người ngoài chung đụng lâu như thế..."
Lúc Trần Đại Bảo gần đi, Trần Trụ Trì còn để một người nha hoàn cầm một bao điểm tâm cùng bốn bộ bút hai thỏi mực đưa cho cậu, để cậu ngày mai lại đến chơi cùng Yên Nhi.
Trần Đại Bảo không dám lấy cái gì. Trần Trụ Trì cười nói: "Ngươi là bạn tốt đầu tiên của Yên Nhi, giữa bằng hữu không cần khách khí như vậy."
Người cả nhà lại vừa sợ bóng sợ gió một hồi, những người kia không chỉ muốn mua Kim Bảo, Thất Thất, Hôi Hôi, còn muốn mua Đại Bảo. Ở cổ đại, tiểu dân chúng sống được thật không dễ dàng.
Trần A Phúc đau lòng mà ôm lấy Đại Bảo, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái nói: "Không sao rồi, Đại Bảo về nhà rồi."
Nàng lại nghĩ tới Trần Trụ Trì từ bi...
Thời điểm bán túi may vá ở Ảnh Tuyết Am, Trần A Phúc nghe mấy người bán hàng rong bát quái, liền nói Trần Trụ Trì Ảnh Tuyết Am hiểu y thuật, lại từ bi, thường xuyên giúp người nghèo xem bệnh.
Vị Trần Trụ Trì có phải Trần Trụ Trì bên trong Ảnh Tuyết Am hay không?
Ngày đó, "Anh hùng" nói với tiểu cô nương "Đi thăm tổ mẫu", Vương thị lại đã từng nói Trụ Trì Ảnh Tuyết Am xuất thân nhà giàu.
Có thể hay không, vị Trần Trụ Trì chính là Trần Trụ Trì bên trong Ảnh Tuyết Am, hay là tổ mẫu ruột của tiểu cô nương?
Trần A Phúc rất vì suy đoán dũng cảm của mình mà khiếp sợ. Mấy người trở về đông phòng, nói với bọn họ suy đoán của mình.
Vương thị như có điều suy nghĩ, nói Trụ Trì Ảnh Tuyết Am pháp danh xác thực chính là Trần, nhưng có phải Trần bên trong Đường Viên hay không, cũng không biết.
Bà hồi tưởng nói, Trần Trụ Trì đại khái là chín năm trước xuất gia đi tới Ảnh Tuyết Am. Trước khi bà ấy tới, Ảnh Tuyết Am nhỏ hơn, bên trong chỉ có ba ni cô. Sau khi bà tới, am ni cô được mở rộng, ni cô mới nhiều lên. Người nhà của bà còn xây hậu hoa viên am ni cô được vô cùng tốt, tốn số tiền lớn cấy ghép hơn mười gốc cây ngọc lan trăm năm, lại xây một cái mai viên, hấp dẫn rất nhiều nữ quyến đại gia đình đi dâng hương cùng đạp thanh, trong am hương khói cũng từ từ chầm chậm vượng lên. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Vương thị sở dĩ quen thuộc đối với Ảnh Tuyết Am như vậy, cũng là bà cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Bà cũng không muốn để cho tiểu A Phúc vẫn mãi ngốc nữa, không chỉ liên tục tự xem bệnh uống thuốc cho tiểu A Phúc, tìm phương thuốc cổ truyền, còn thường xuyên đi Linh Ẩn Tự bái Bồ Tát, ngẫu nhiên cũng sẽ đến Ảnh Tuyết Am cách gần Linh Ẩn Tự cúng bái.
"Nương cũng đã gặp Trần Trụ Trì?" Trần A Phúc giật mình nói.
Vương thị nói: "Không chỉ nương gặp qua, A Phúc cũng đã gặp. Thời điểm con bảy tuổi, nương còn mang con đi Ảnh Tuyết Am thỉnh Trần chủ trì xem bệnh cho con. Bà ấy nói bà ấy y thuật có hạn, trị không hết bệnh cho con, lúc gần đi còn cầm mấy khối điểm tâm cho con ăn. Trần chủ trì thật sự là tâm địa bồ tát, tính tình vô cùng tốt, lớn lên cũng đẹp. Lúc trước ánh mắt bà nhìn A Phúc, ta đến bây giờ còn nhớ rõ, không có một điểm ghét bỏ, có chỉ là thương yêu. Chao ôi, không biết vì sao nữ nhân tốt như thế, như thế nào lại..."
Vương thị không có tiếp tục nói hết, mà là thở dài một tiếng.
Thật đúng là một người xuất gia từ bi.
Nếu như các nàng thật sự là cùng một người, vậy thì gặp phải chuyện gì, khiến cho nữ nhân gia phú quý đã có nhi tử xuất gia làm ni cô? Hơn nữa, cho dù xuất gia, còn bị tục sự ràng buộc?
Trần A Phúc cũng thở dài một hơi theo.
Trần Danh nói: "Bên trong hào môn nhà giàu việc ngấm ngầm xấu xa cũng không hiếm có, những chuyện ám muội, đều là một ít dân chúng chúng ta không thể tưởng được. Đại Bảo nhớ kỹ, về sau không cần lại đi tới phía đông tản bộ."
Vương thị tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn Trần Danh một cái, cúi đầu hé miệng cười rộ lên.
Trần Đại Bảo gật gật đầu nói: "Dạ." Còn nói: "Trần Trụ Trì thật từ bi, lại ôn nhu, nhi tử rất thích bà ấy. Cũng thích Yên Nhi muội muội, nàng thật đáng thương, khóc cũng không lên tiếng, chỉ là từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Chao ôi, trong lòng nhi tử thật không đành."
Cậu rất muốn nói rõ hôm sau lại đi thăm nàng một chút, bồi nàng chơi trong chốc lát. Nhưng nghĩ đến mấy người kia muốn ép giữ cậu cùng huynh đệ của cậu ở Đường Viên, ông ngoại cũng không cho cậu đi, cũng không dám nói thêm lời nào.
Trần A Phúc lại hỏi: "Con cũng không thấy được cha, hoặc là nương của tiểu cô nương?"
Trần Đại Bảo lắc đầu nói: "Không nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân của nàng. Chỉ nghe những người kia nói, mấy ngày nữa đại gia đến đón tỷ muội, không biết rõ vị đại gia kia có phải chỉ phụ thân Yên Nhi muội muội hay không. Không nghe ai nhắc tới nương nàng."
Ở cổ đại, nữ nhi bình thường đều là mẹ ruột dạy bảo. Tiểu cô nương này lần trước là theo nàng cha cùng một chỗ, vài ngày sau còn sẽ là cha nàng đến đón nàng, ở trong biệt viện đều là do tổ mẫu xuất gia ở cùng, không biết tình huống nhà nàng đến cùng là như thế nào.
Trần A Phúc mở bao điểm tâm kia ra, là bánh ngọt hoa hồng lạnh, ánh sáng màu tươi đẹp, hơi trong suốt, mùi thơm xông vào mũi. Nàng liền để Đại Bảo cầm đi cho Tiểu Thạch Đầu một chút, chỉ nói là bà ngoại kêu cậu đi đưa. Trả lễ lại, cũng không tốt lấy không đồ của Võ gia. Còn đặc biệt khuyên bảo cậu, chỉ nói là tiểu cô nương Đường Viên sống ở Đường Viên không dễ có bạn chơi, mới tìm Đại Bảo làm bạn chơi, cái khác không cần nói nhiều.
Bút và mực đều là Văn Thượng Trai kinh thành ra, đưa cho Trần Danh, Trần Danh khoát tay nói: "Đồ tốt như thế cha dùng đáng tiếc, giữ lại cho A Lộc cùng Đại Bảo lúc đi học dùng. Không, là thời điểm khảo tú tài dùng."
Trần A Phúc cười nói: "Cha, người dùng trước đi, thời điểm bọn họ khảo tú tài lại mua." Diendanlequydon~ChieuNinh
Trần Danh kể từ sau khi thể cốt khỏe lên một chút, liền thích đọc sách, viết viết chữ. Hắn lắc đầu nói: "A Phúc còn không biết Văn Thượng Trai đi, nó là một nhà văn trai (tiệm sách) tốt nhất Đại Thuận Triều, đồ vật bên trong quý vô cùng. Chính là một cây viết này, cũng không dưới hai lượng bạc."
Trần A Phúc lại cười nói: "Về sau con kiếm nhiều bạc, lại đi chỗ đó mua."
Trần Danh cười lắc đầu, thưởng thức một trận, chính là không nỡ dùng.
Một buổi này, Trần A Phúc nàng muốn làm một con rối Kim Yến Tử đưa cho tiểu cô nương. Nàng cầm cục bông, lại tìm ở bên trong đống vải lẻ một hồi lâu, còn thật sự tìm ra mấy loại bố thích hợp làm Yến Tử. Chỉ là chất liệu bình thường, gần như đều là bố, chỉ có một ít mảnh bằng lụa hồng phấn có thể làm đầu lưỡi.
Hết chương 55.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT