*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Hầu gia chứng kiến tam phu nhân cùng Trần A Phúc nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Hai người đều ngồi đi." Liền đại khái nói một chút chuyện đã qua.

Thì ra, Hoàng thượng kéo bệnh thượng triều, đầu tiên là khen ngợi Sở Hầu gia nâng đỡ thái tử đánh bại nhất đảng Nhị hoàng tử như thế nào, công cao to lớn quá mức, hùng thao võ lược như thế nào. Còn nói ông đánh công chúa Vinh Chiêu đánh được hay, đây là thay Hoàng thượng dạy dỗ nàng. Nếu hiện tại đã không phải là phò mã, thì không thể lười nhác, nên vì triều đình làm cống hiến, phong ông làm từ nhất phẩm Hữu Quân Đô Đốc phủ Đồng Tri, lại phong Thái Sư chính nhất phẩm...

Sở Hầu gia vừa nghe, chính là bị dọa hỏng. Hoàng thượng luôn miệng nói ông công cao vĩ đại, ý ở ngoài lời chính là ông công cao hơn chủ. Nói ông thay Hoàng thượng dạy dỗ công chúa, ý ở ngoài lời chính là chỉ ông có không lòng thần phục.

Đừng nói trước kia ông liền nghĩ kỹ không lại đàm nhiệm làm quan gì, cho dù là không nghĩ tới như thế, nghe được lời Hoàng thượng nói ông cũng không dám lại tiếp tục làm quan nữa.

Hơn nữa, hiện ở trong triều mặc dù có ba người lĩnh chức suông thái sư, thái phó dạng này, nhưng bọn họ cũng không có chức vị thực, tuổi còn đều ở trên sáu mươi. Có chức vị thực, vẫn chưa có người nào có thể lĩnh hai cái chức suông này. Ông biết rõ, nếu như hôm nay ông dám nhận hai cái chức quan này, ngày mai Hoàng thượng liền sẽ tìm lấy cớ cái khác thật tốt thu thập ông, nói không chừng gia tộc đều nguy hiểm.

Ông lập tức quỳ xuống tận lực từ chối. Bản thân đức hạnh không tốt, nổi giận phạm thượng đánh công chúa, phạm vào lỗi dĩ hạ phạm thượng, có phụ thánh ân. Mặc dù Hoàng thượng có lòng dạ rộng lớn không so đo, nhưng ông vẫn không thể không thời khắc xét lại chính mình, ông như vậy đích xác không xứng đảm đương đại nhậm. Còn nói ông hiện tại tình huống thân thể đặc biệt không tốt, cũng không thích hợp lại làm quan trong triều. Không chỉ không thể lại làm quan, ông còn sẽ ở sau khi nhi tử Sở Lệnh Tuyên bình định trở lại, truyền tước vị Vĩnh An hầu này cho hắn. Sau đó, ông liền sẽ đi nông thôn ở lâu dài, vừa vì dưỡng bệnh, cũng vì xét lại khuyết điểm của chính mình.

Hoàng thượng mất hứng, nói ông thay mình dạy dỗ công chúa dạy dỗ đúng, còn nói ông trẻ trung khoẻ mạnh, phải nên làm nhiều chuyện vì triều đình, không được phép lười nhác.

Sở Hầu gia vừa bị Hoàng thượng "Thiên Đại Long ân" cảm động, lại vì mình không thể vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn mà xấu hổ, quỳ trên mặt đất khóc lớn không thôi, kể ra hối hận trong lòng, không nên cô phụ thánh ân, không nên đánh công chúa. Lại liệt kê từng cái chứng minh mình không khỏe, thắt lưng không tốt, còn có chứng thở gấp, đại phu nói nếu như ở lâu nông thôn có lẽ có thể giảm bớt bệnh tình...

Hoàng thượng không còn cách nào, chỉ phải thu hồi thực chức, để ông lĩnh thái sư chính nhất phẩm. Sở Hầu gia vẫn là không dám nhận, đều đụng rách trán.

Cuối cùng, Hoàng thượng không thể không rưng rưng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, còn lần nữa bày tỏ, triều đình mất đi Sở ái khanh, là tổn thất thật lớn...

Một màn "Quân thần đại nghĩa" vừa ra, cảm động tất cả đại thần trên điện, rất nhiều đại thần đều rơi lệ. Cùng nhau quỳ xuống hát tụng: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Sở Hầu gia vốn đã nói qua cùng lão hầu gia sau này mình sẽ không đảm nhiệm bất luận chức quan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play