*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Chờ lão phu nhân thu thập lưu loát, do hai người bà tử nâng bà ta đến trên ghế dựa, lại mang cái ghế đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, chứng kiến trừ Trần lão tổ ngồi ra, người khác đều đứng ở trong sân, bọn họ đều là trầm mặt, căm tức nhìn bà. Nhi tử cũng đứng ở trung gian bọn họ, sắc mặt âm trầm.
Lão phu nhân không hiểu sao có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến nhi tử là đại quan, mà một ít tộc nhân này chỉ là lớp người quê mùa nông thôn, lại thoải mái. Bà nâng đỡ trâm phượng vàng ròng khảm châu lớn trên đầu, nói với mấy tộc lão: "Lão bà tử thân thể bất tiện, để các người chờ lâu rồi. Đều đứng ở trong sân làm chi? Vào nhà ngồi xuống uống một ngụm trà, chậm rãi tán gẫu. Có phải trong tộc lại gặp được khó khăn hay không? Yên tâm, ta sẽ để con trai ta..."
Trần lão tổ nổi giận nói: "Im miệng! Ngươi ác phụ này, đều hại nhi tử thành dạng này, còn dám bày tư thái thái phu nhân."
Lão phu nhân tức, hừ lạnh nói: "Ta vốn là cáo mệnh phu nhân ngự phong, không cần tự cao tự đại. Ta nơi nào hại con trai ta? Con trai ta vẫn là quan to chính tứ phẩm đấy."
Trần lão bá không muốn dong dài với bà, khoát tay nói: "Triệu thị, những lời nói khoe khoang kia ngươi giữ lại về sau từ từ nói..." Liền hắng giọng nói chuyện ác lão phu nhân làm, cũng phạt bà đi am ni cô thanh tu, cho đến chết đi.
Lão phu nhân trước có chút sợ hãi, nhưng chứng kiến đứng Trần Thế Anh ở trung gian bọn họ, khí chất lỗi lạc, khí phái phi phàm, cùng so sánh với mấy tộc nhân quê mùa đến cặn bã, thật sự là một người trên trời, vài người dưới đất. Mình có nhi tử dạng này, sợ quá mức?
Nghĩ đến đây, bà lại có vài phần khí thế, dùng sức phun bọn họ một ngụm, mắng to: "Các người coi là cái gì? Vài ba người đảm nhiệm tộc nhân, chúng ta nhận thức ngươi, ngươi tính là thân thích. Chúng ta không nhận thức, ngay cả thân thích cũng không tính là. Có tư cách gì khiến ta đi am ni cô?" Rồi nói với Trần Thế Anh: "Thế Anh, bọn họ bất kính đối với lão nương, đuổi bọn họ về lão gia, phủ Định Châu cũng đừng để cho bọn họ nán lại."
Lão phu nhân nói chuyện mơ hồ không rõ, thanh âm còn rất thô bạo, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Trần Thế Anh tức giận tới mức lắc đầu, đi qua thấp giọng nói: "Nương, đừng nháo nữa. Thật chọc giận bọn họ, bọn họ trực tiếp về lão gia ra phụ, thỉnh quan phủ phán cách, nhi tử đều không cách nào bảo vệ người." Lại quỳ xuống nói: "Nương, nhi tử hết sức rồi. Người đi am ni cô thanh tu, vẫn là phụ nữ Trần gia, là người chưa vong của cha con. Nếu như bị hưu, liền không có gì cả."
Giang thị và Trần Vũ Lam cũng quỳ xuống theo.
"Cái gì, mày cũng đồng ý lão nương đi am ni cô?" Lão phu nhân đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau liền nước mắt đều rơi xuống, mắng to Trần Thế Anh bất hiếu, bà là quả phụ không có việc làm nuôi hắn lớn, làm việc thêu thùa đến con mắt đều sắp mù, để nhi tử làm đại quan tiền đồ, lại để tộc nhân sỉ nhục bà. Hắn đại quan như vậy, trực tiếp phán mấy tộc nhân kia ngồi tù, xem bọn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT