*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Không thể không nói, tổng giám đốc Tằng Song này thật sự là không kém. Thông minh, có nhìn xa, có thể đặc biệt tinh chuẩn lí giải ý tưởng của Trần A Phúc, còn có thể kết hợp vận dùng đặc sắc thời đại này.
Sau đó, Trần A Phúc lại đi thêu phường Nghê Thường một chuyến. Đây không phải là cửa hàng đồ cưới của nàng, lại là tài sản riêng của Sở Lệnh Tuyên, nàng vẫn phải quan tâm một chút. Khi thì hứng thú đến, cũng sẽ thiết kế một chút đồ trang sức kiểu mẫu cho thêu phường.
Trong đó, đính hôn cho Thanh Phong, là con thứ hai của Lưu Nhị tổng quản, vẫn là tức phụ Lưu Nhị tổng quản tự mình đến thỉnh cầu ân điển. Lưu Nhị tổng quản tổng sợ đại nãi nãi không coi hắn làm người của mình, hy vọng con mình cưới nhất đẳng nha đầu của đại nãi nãi, quan hệ của mình cùng đại nãi nãi có thể càng tiến một bước.
Trần A Phúc hỏi Thanh Phong, nàng nguyện ý, liền định ra cho bọn họ. Thanh Phong năm nay đã mười bảy tuổi, vừa vặn sang năm xuất giá.
Hồng Phỉ cũng mười sáu tuổi, còn chưa gặp được người thích hợp. Hồng Phỉ xinh đẹp tài giỏi lại trung thành, còn có chút võ công, đặc biệt được lòng Trần A Phúc. Trần A Phúc vẫn muốn tìm người vừa ý cho nàng, cho dù có không hề ít người đến cầu hôn, đều không vừa mắt.
Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt cũng đã mười bốn tuổi, nếu như có chọn người thích hợp, cũng nên định ra rồi.
Nhoáng một cái đến ngày mười tháng tư, chu kỳ của Trần A Phúc đã trễ mười lăm ngày.
Buổi sáng, Lý ma ma kêu người đi thỉnh đại phu vào phủ bắt mạch, Trần A Phúc quả nhiên là mang thai.
Lý ma ma cười đến thẳng cười ha hả, kêu Trần A Phúc phải cẩn thận ngồi ở trên giường gạch đừng loạn, ít nhất trong vòng ba tháng phải cẩn thận tất cả.
Sở Hàm Yên cùng Lý Hiên biết rõ, đều cao hứng chuyển động vây quanh Trần A Phúc.
Đặc biệt là Lý Hiên, tựa như hưng phấn được qua đầu. Không chỉ vẫn nhìn chằm chằm vào bụng Trần A Phúc, còn không ngừng hỏi "Muội muội lúc nào thì có thể đi ra" lien tục ngoài miệng, tựa như sốt ruột đến không chịu được.
Trần A Phúc mừng rỡ, cười nói: "Còn sớm mà, phải chờ tới cuối tháng mười một đầu tháng chạp, thời điểm tuyết rơi nhiều mới có thể sinh ra."
Buổi trưa Đại Bảo và A Lộc trở về, nghe nói tin tức tốt này, đều là hưng phấn mà miệng rộng cười toe toét.
Trần Đại Bảo nói: "Mẫu thân, lần này người tốt nhất sinh nữ hài, con thích muội muội đẹp mắt như Yên Nhi muội muội."
Lý Hiên vừa nghe, càng cao hứng, kéo tà áo Trần A Phúc nói: "Phụ vương con nói rồi, di di sinh muội muội làm tiểu tức phụ cho con, còn kêu con trông kỹ vào."
Trần A Phúc nghe được mà quất thẳng tới khóe miệng, đây là cái gì cùng cái gì vậy. Thụy Vương Gia kia tự mình phong lưu không kiềm chế được, như thế nào còn dạy nhi tử như thế, quá không thể tưởng tượng nổi.
Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương đều mất hứng, trăm miệng một lời nói: "Không được! Muội muội chúng ta, phải cùng một chỗ với chúng ta, ai cũng không gả."
Lý Hiên vừa nghe, kéo cổ họng khóc lên. Nói: "Phụ vương kêu đệ trông chừng tiểu tức phụ, chờ đệ lớn lên liền lấy nàng vào cửa. Phụ vương dặn dò đệ thật lâu, kêu đệ đừng quên..."
Trần A Lộc cười to không thôi, nói: "Xấu hổ, xấu hổ, nhỏ như thế liền biết muốn tức phụ."
Trần A Phúc kéo Lý Hiên đến bên cạnh, lau nước mắt cho cậu nhóc nói: "Con còn nhỏ như thế liền nói lời nói tìm vợ, người ta sẽ chê cười. Con xem cậu Lộc không phải là chê cười con?"
Trần Đại Bảo đặc biệt khó chịu. Muội tử của mình còn chưa ra đời liền bị người khác nhớ thương nếu là sinh ra đến đẹp mắt giống như Yên Nhi muội muội, còn không biết sẽ bị bao nhiêu người nhớ thương. Nghe mẫu thân nói như thế, lấy ngón tay cạo mặt vài cái, lớn tiếng kêu lên: "Bé trai nhi, ngồi trụ cửa nhi, khóc sướt mướt muốn tức phụ nhi..."
Nói làm mọi người cười vang.
Lý Hiên lại thẹn thùng, cái đầu nhỏ nằm ở trên bắp đùi Trần A Phúc nức nức nở nở không đứng dậy.
Trần A Phúc cố ý nói: "Mọi người không được cười, Hiên Hiên không đòi tức phụ, hắn là nói đùa." Lại sờ đầu cậu nhóc hỏi: "Hiên Hiên là nói đùa, có đúng hay không?" Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Lý Hiên nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên, trong lòng rất muốn nói "Con là thật muốn tiểu tức phụ". Nhưng sợ người khác chê cười, nhóc vẫn là trái lương tâm gật đầu nói: "Dạ, vừa rồi là con nói đùa, con không có muốn tức phụ."
Cậu nhóc mâu thuẫn như thế, còn biết nói lời nói có lợi cho mình. Trần A Phúc thầm vui, tiểu tử lại thông minh một chút rồi.
Buổi chiều, Trần A Phúc liền kêu người đi bên ngoài mua hai con dê kỳ nuôi sữa, lại mua một ít hạnh nhân trở về.
Phụ nữ có thai sữa sẽ càng ngày càng ít, cũng không có bao nhiêu dinh dưỡng. Khẩu vị hai tiểu ca đã bị dưỡng điêu rồi, trừ sữa của nàng ra, bọn họ không uống sữa vú nuôi khác. Trần A Phúc chỉ đành phải dùng hạnh nhân nấu sữa dê trừ mùi tanh, đến lúc đó dùng khăn vải bao lấy hạnh nhân, bên trong thêm một ít mảnh vụn Yến Trầm Hương. Có cỗ hương vị đặc thù kia, hai tiểu ca nhất định sẽ uống. Hai tiểu ca đã nửa tuổi, thêm món ăn phụ, mỗi ngày uống hai lần sữa.
Sau khi mua dê trở lại, dưỡng ở hậu viện chính viện, thuận tiện vắt sữa. Lâm mụ mụ đi trước kia từng vắt sữa bò, rất thuần thục vắt ra một chậu sữa.
Trần A Phúc tiến vào không gian, trong một hộp gấm nhỏ chứa vài mảnh vụn nhỏ như tăm xỉa răng Yến Trầm Hương. Một ít mảnh vụn này không trân quý như Lục Diệp, cho nên Kim Yến Tử mổ vài miếng để ở chỗ này cho Trần A Phúc, thuận tiện cho nàng nấu cơm dùng.
Trần A Phúc chứng kiến Kim Bối nằm rạp trên mặt đất lại có chút màu xám ngắt. Nó nhất định là khổ sở rồi, Kim Yến Tử ham chơi ra ngoài mười mấy ngày vẫn chưa về.
Trần A Phúc nâng nó lên, cười nói: "Bối Bối đừng khổ sở, cục cưng thật lâu không đi trong cánh rừng chơi đùa, mới trì hoãn thêm vài ngày. Con sống lại nhanh một chút đi, con có sinh mạng