Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Cơm tối là cháo ngô, sốt thịt, dưa chuột trộn, cà nướng, cháo ngô nấu đặc.
Vốn tưởng rằng Trần lão thái sẽ đến, lại không đến. Trần Danh để Trần A Lộc đưa một nửa sốt thịt đi qua cho nhà Trần Nghiệp, thuận tiện thỉnh phụ tử Trần Nghiệp đêm mai đến nhà ăn cơm, thương lượng chuyện ngày kia xây nhà.
Trần A Lộc liếc mắt một bàn đầy thức ăn, tiểu què chân chạy được thật nhanh.
Vương thị ở cửa hô: "Chớ vội, chúng ta chờ con."
Chờ A Lộc trở về, người một nhà ngồi ở trên giường ăn cơm.
Nhìn thấy hai tiểu shota ăn sốt thịt hận không thể nuốt đầu lưỡi vào, Trần Danh cũng là bộ dáng cực hưởng thụ, sốt thịt này thật sự có ăn ngon như vậy?
Trần A Phúc ăn một khối, cảm thấy thơm thì thơm, lại không quá giống sốt thịt đời trước, mà là lại đến gần hương vị thịt kho tàu.
Trần Đại Bảo xoạch cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ thỏa mãn nói: "Có tiền thật tốt, có thể ăn cơm no, còn có thể ăn sốt thịt."
Trần A Lộc hỏi Trần Danh: "Cha, hiện tại chúng ta qua có phải là cuộc sống tiểu địa chủ hay không?"
Trần Danh cười nói: "Thiếu chút nữa. Nếu như chúng ta đều đổi bạc thành đất đai, hẳn tính là cuộc sống hộ khá giả thượng đẳng."
Trần A Phúc cười nói: "Vậy chúng ta liền cố gắng, trước làm tiểu địa chủ, sau lại làm đại địa chủ."
Trong lòng suy nghĩ tới bao vàng vụn cùng châu ngọc, cho dù chỉ bán mấy thứ, nhà mình cũng có thể làm một tiểu địa chủ. Chỉ là bây giờ cửa hàng bạc phủ thành bị Kim Yến Tử làm đến lòng người bàng hoàng, cũng lan đến huyện trấn gần phụ cận, cũng không dám bán những thứ đó vào lúc này.
Cái vật nhỏ kia, thật sự là con hàng rước họa tinh.
Vương thị lại cười nói: "Địa chủ cái gì thì không dám nghĩ, cuộc sống này nương đã rất thỏa mãn."
Trần Đại Bảo trước đến giờ đối Trần A Phúc đều có lòng tin, nói: "Bà ngoại tin nương con, nương con nói có thể làm địa chủ thì có thể làm địa chủ."
Nói đến tất cả mọi người cười rộ lên.
Sáng sớm hôm sau, Trần A Phúc thức dậy, Vương thị đã bận rộn ở phòng bếp.
Trần A Phúc trông thấy Vương thị chỉ nấu một cái trứng gà, lại đi lấy ba quả trứng gà trong giỏ nhỏ bỏ vô nồi nấu. Nói: "Nhà chúng ta nào là bệnh, nào là nhỏ, con và nương vừa cực khổ, phải ăn rất nhiều mới được. Nương đừng sợ tiền sẽ xài hết, xài hết lại kiếm là được."
Không chỉ rửa dưa muối trộn chút đường, còn để Trần Đại Bảo đi bên trong vườn hái hai quả dưa leo cắt trộn ăn.
Vương thị mặc dù cảm thấy phải tiết kiệm một chút, nước chảy đá mòn. Nhưng nữ nhi cũng nói như thế, bà cũng sẽ không phản đối.
Sau khi ăn xong, Vương thị muốn đi thêu phường thị trấn nhận việc thêu thùa, Trần A Phúc khuyên nàng nhận ít một chút, buổi tối không cần lại làm, tổn thương con mắt. Trần Danh lại để cho bà mua ba cân tiểu Nguyên Xuân Trần Nghiệp thích uống, một cân buổi tối uống, hai cân đưa cho hắn.
Nếu không phải sợ Hồ thị quá tham lam, Trần Danh còn nghĩ lại hiếu kính lão nương cùng đại ca một ít đồ vật, chỉ có trước chịu đựng.
Mặt khác, Trần A Phúc lại để cho Vương thị mua bộ nghiên mực văn chương cùng một chút giấy Tuyên Thành trở về, nói A Lộc cùng Đại Bảo phải học viết chữ, nàng cũng muốn học. Diendanlequydon~ChieuNinh
Vương thị mặc dù tiết kiệm, nhưng mua văn chương nghiên mực bà vẫn nguyện ý, bà cũng hy vọng hai đứa bé đọc nhiều sách, tương lai có tiền đồ.
Qua một buổi, Vương thị cùng Trần A Phúc liền bắt đầu bận rộn ở phòng bếp. Hôm nay bao sủi cảo rau hẹ thịt heo, Vương thị làm da, Trần A Phúc bao.
Đây là vằn thắn lần đầu tiên nhà họ làm, đừng nói Đại Bảo kích động, ngay cả A Lộc cũng kích động đến không thôi.
Mấy người đang nói cười, Trần lão thái đến.
Bà vừa vào nhà liền nói: "Cô nương Hồ thị kia mí mắt quá thiển cận, ngày hôm qua nghe được tiếng gió nhà con bán giỏ may vá kiếm nhiều tiền, hạ một buổi liền muốn mang người một nhà đến nhà con ăn cơm tối, bị đại ca con mắng một trận, làm hại ta cũng không có tới được." Lại hạ thấp giọng nói: "Người trong thôn có nói những thứ giỏ may vá kia nhà con kiếm được bốn xâu tiền, còn có nói kiếm sáu xâu tiền, thật có nhiều như vậy?"
Trần Danh cười nói: "Dạ, không sai biệt lắm. Chờ sửa xong phòng ở, liền mang A Lộc đi phủ thành chữa bệnh."
Lão phu nhân cười đến đầy mặt nếp nhăn, chậc chậc nói: "Giỏ kia đẹp thì đẹp, lại không nghĩ rằng có thể bán nhiều tiền như vậy." Lại hỏi Trần Danh: "Các con tiền đủ không? Nghe nói y quán Thiên Kim thu phí mắc, nói ít cũng phải năm xâu tiền. Nương còn tồn một xâu tiền, đều cầm đi xem bệnh cho A Lộc. Chỉ cần chân A Lộc khỏi, lão bà tử có chết cũng có thể nhắm mắt lại rồi."
Trần Danh vội nói: "Số tiền kia là tiền quan tài của nương, nương giữ lại, chúng con tiền đủ ..."
Lão phu nhân nhìn kỹ Trần Danh một chút, lại kéo hắn đến trước cửa nhìn nhìn, nói: "Nương thế nào lại cảm thấy sắc mặt của con đẹp mắt nhiều rồi vậy?"
Trần Danh cười nói: "Dạ, mấy ngày này con cũng cảm thấy thể cốt khỏe rất nhiều, không khó thở, ho khan cũng ít."
Đang nói, phụ tử Trần Nghiệp, Hồ thị, Trần Đại Hổ, Trần Đại Nha đều đến.
Hồ thị vừa vào nhà liền oán giận Vương thị nói: "Vẫn là thân thích, đệ muội biết làm giỏ may vá kia, thế nào không chỉ ta một, để nhà ta cũng kiếm chút tiền?"
Trần A Phúc gấp rút giải thích: "Nương con vẫn đang làm việc thêu thùa, nào có công phu thiêu thùa giỏ may vá. Những thứ giỏ may vá kia đều là con và cha con làm, khi đó cũng không nghĩ tới có thể bán tốt như vậy, cho nên ai cũng chưa nói. Nếu đại bá nương muốn học, hôm nay con sẽ nói cho người biết."
Hồ thị tức giận nói: "Bây giờ còn cần ngươi nói? Người cả thôn đều biết phải làm sao. Sớm làm gì đi?"
Trần lão thái trong tình huống bình thường, vẫn muốn lưu thể diện cho Hồ thị. Nói: "Lão đại tức phụ, là ta không cho lão Nhị tức phụ nói cho ngươi biết. Không phải là không tin ngươi, mà là không tin nhà mẹ đẻ của ngươi. Ngươi vừa có chuyện tốt liền không nhịn được trở về nói, người nhà mẹ đẻ của ngươi đều quý báu không làm việc, biết rõ cái điểm quan trọng này vẫn không thể tìm người khắp nơi đến làm? Một khi ồn ào như thế, tất cả mọi người biết rõ, lão Nhị gia còn lợi nhuận tiền gì hả? Chân A Lộc của ta không thể trì hoãn nữa rồi."
Trần Nghiệp cũng nhíu mi lại nói Hồ thị: "Ta nói ngươi cái đàn bà này, ngày ngày nói ngươi đều không nhớ lâu. Nhà Nhị đệ hiếm khi lời ít tiền, ngươi dính vào cái gì."
Trần A Phúc có chút buồn cười, còn may Hồ thị có hai ngọn núi lớn này đè nặng, không tạo nổi sóng gió. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Hồ thị lại bắt đầu vẻ mặt phong phú nhắc tới Trần Nghiệp huynh trưởng như cha cung cấp Trần Danh đọc sách như thế nào, bà ta trưởng tẩu như mẫu chiếu cố tiểu thúc như thế nào, "... Đáng thương chúng ta vất vả như thế, lại ngay cả kiện xiêm y bằng lụa cũng không mặc qua."
Trần Nghiệp trước còn nghe đến cao hứng, cuối cùng một câu nói kia lại để cho hắn đỏ mặt, cau mày nói: "Ta nói ngươi cái đàn bà thối này, chúng ta đều là lớp người quê mùa, ngày ngày làm việc nặng, chỗ nào là người mặc xiêm y bằng lụa hả?"
Trần Danh vội vàng đưa hồ lô tiểu Nguyên Xuân cho Trần Nghiệp, nói: "Chúng ta lần này mặc dù kiếm được chút tiền, còn muốn dẫn A Lộc đi phủ thành xem chân. Ta biết rõ mấy năm nay đại ca giúp chúng ta không ít, chỉ mua hai cân tiểu Nguyên Xuân. Chờ về sau chúng ta kiếm nhiều tiền, lại mua xiêm y bằng lụa cho nương cùng đại ca... Đại tẩu mặc."
Hắn thật không muốn nhắc tới Hồ thị, nhưng vì không để Trần Nghiệp quá khó xử trên thể diện, vẫn là đề cập bà ta.
Trần Nghiệp đỏ mặt từ chối, Trần lão thái nói: "Lão đại cứ nhận, đây là tâm ý lão Nhị, con xác thực cũng giúp hắn không ít việc."
Trần Nghiệp mới nhận lấy.
Lúc ăn cơm, lại thương lượng chuyện tu sửa phòng ở ngày mai.
Buổi tối, Trần A Phúc chờ Đại Bảo ngủ, liền vẽ ra ngoại hình đại khái ổ chim cùng viện ca kịch Sydney. Nàng dùng bút lông không quen, là dùng than củi vẽ lấy. Ổ chim đơn giản một chút, vẽ được tám chín phần mười. Viện ca kịch Sydney chỉ có thể dựa vào ký ức vẽ, dù sao Kim Yến Tử cũng chưa từng thấy qua nguyên vật. Hoạch định sau nửa đêm, bỏ đồ vào không gian, Kim Yến Tử còn chưa có trở lại.
Vật nhỏ kia, ngày hôm qua ngay cả nhà cũng không trở về, không biết là lại đi bụi nơi nào.
Ngày hôm sau, nhị phòng Trần gia liền bắt đầu công việc lu bù lên. Bởi vì tường viện phải xây gạch đất, lại thỉnh nhiều thêm một người, tổng cộng sáu người.
Vương thị phải làm việc thêu thùa, nhiệm vụ làm bữa cơm trưa Trần A Phúc liền chủ động gánh nhận.
Hết chương 38.