*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hôm nay không chỉ người lớn bận rộn, bọn nhỏ cũng bận rộn lăn tăn, Đại Bảo lại càng kích động đến sớm một chút liền dậy. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức kết giao bằng hữu, ngày hôm qua thiệp thỉnh ca ca đệ đệ cùng tỷ tỷ muội muội đều là đích thân cậu viết. Viết xong, cùng với thiệp của phụ thân viết, kêu người đưa đi mấy nhà kia.

Hiện tại trời đã bắt đầu dần dần thay đổi ngắn hơn, trời còn chưa có sáng choang, cậu liền dậy sờ soạng mặc quần áo vào.

Khi cậu mang một nhà Truy Phong đi đến chính viện, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mới vừa vặn rời giường.

Cậu đã biết không thể trực tiếp tiến cào phòng ngủ của phụ thân và mẫu thân, mà là đứng ở phía đông phòng chờ bọn họ. Bình thường vào lúc cậu tới, phụ thân và mẫu thân đều đã thức dậy, hơn nữa phụ thân đã không ở nhà.

Cậu nghe thấy thanh âm phụ thân và mẫu thân mặc quần áo cùng nhẹ giọng nói chuyện, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Nhớ ngày đó, mình chính là ngủ một cái giường với mẫu thân. Lúc mẫu thân sinh bệnh, ngay cả xiêm y cùng giầy của mẫu thân đều là mình mặc giúp nàng.

Nhưng mà bây giờ, bên cạnh mẫu thân thay người, mình cũng một thân một mình đi một cái sân khác...

Trần A Phúc đi c ra phòng ngủtrướ, nhìn Đại Bảo cười nói: "Hôm nay con lại không đi học, sao còn dậy sớn hơn cả bình thường?"

Trần Đại Bảo nhẹ nhàng ôm bụng bự Trần A Phúc nói: "Hôm nay khách nhân muốn đến, con muốn dậy sớm chuẩn bị đồ chơi cho bọn họ."

Trần A Phúc cười nói: "Đứa bé ngoan, biết đạo đãi khách."

Đại Bảo lại bò lên giường, ôm Trần A Phúc hôn hai cái, lại duỗi mặt cho Trần A Phúc hôn hai cái.

Sở Lệnh Tuyên đi ra nhìn thấy bọn họ như vậy, vẫn là trầm mặt nhíu mày.

Đại Bảo mặc dù biết mình nếu như thông minh liền không nên dẫn đến phụ thân tức giận, nhưng nhìn thấy phụ thân ăn dấm chua cậu, trong lòng vẫn mừng thầm không thôi.

Cậu nhảy xuống giường, làm lễ cho Sở Lệnh Tuyên, vội vàng ra trắc phòng.

Trần A Phúc nhìn mặt Sở Lệnh Tuyên vặn vẹo đến chảy thủy, cười nói: "Nhìn chàng, như thế nào còn ăn dấm chua hài tử." Nhìn hắn lại mất hứng, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, sang năm Đại Bảo đầy bảy tuổi, sẽ không thế này nữa."

Lúc này, nghe thấy tiếng nói của Sở Hàm Yên cùng Đại Bảo.

Sở Lệnh Tuyên bật cười, nữ nhi này trước đến giờ đều muốn ngủ nướng cũng không ngủ nướng nữa.

Mấy người bọn họ đi nhà ăn Tây Sương ăn điểm tâm, mỗi người liền bắt đầu công việc lu bù lên.

Sở Hàm Yên vội vàng mặc xiêm y xinh đẹp cho động vật gia, mang đồ trang sức đeo tay, Trần Đại Bảo vội vàng chỉ huy người đặt cái bàn nhỏ ở dưới tàng cây hậu viện, cái ghế nhỏ, xếp gỗ, tranh sách liên hoàn, món đồ chơi v.v.

Trần A Phúc là dẫn người ở phòng bếp nhỏ làm chuẩn bị món ăn mình sở trường nhất nước sốt, hoàng kim hệ liệt, hệ liệt dưa chuột, đồng thời còn muốn chuẩn bị nguyên liệu dưa hấu nước đá bào.

Trong hầm ngầm phủ Tham tướng có chút băng, không nhiều, cực trân quý, bình thường chỉ làm giảm nhiệt độ cho Sở lão hầu gia. Ngay cả Trần A Phúc đều không nỡ dùng để giảm nhiệt, cảm thấy quá xa xỉ, chỉ ngẫu nhiên làm nước đá bào cho bọn nhỏ và mình ăn.

Rảnh rỗi nhất chính là Sở Lệnh Tuyên ngồi đọc sách ở dưới cửa sổ, ngay cả Tiểu Lý Hiên mới rời giường đều biết rõ giúp đỡ tỷ tỷ cho động vật

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play