*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Mấy người Trần A Phúc đều sợ hãi kêu lên. Nếu như vị cô nương kia xảy ra chuyện, vậy Giao gia có thể gặp phải chuyện lớn rồi. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày Giao tam gia đón dâu, cũng quá không may mắn.

Nghĩ đến khuê nữ của mình cũng chèo thuyền ở bên hồ, Tần thị vội vàng để cho nha đầu đi bên hồ xem một chút, lĩnh Lan tỷ nhi trở về.

Lưu phu nhân lại hỏi: "Cứu lên chưa?"

Tiểu nha đầu nói: "Nghe nói cứu đi lên rồi, đã đưa đến trong sân của Giao phu nhân, lại thỉnh đại phu."

Vậy là tốt rồi.

Tần phu nhân hỏi,: "Là khuê nữ nhà ai? Đang yên lành, như thế nào sẽ rơi vào trong hồ?"

Tiểu nha đầu kia nói: "Nghe nói là cô nương Trần gia." Lại nói: "Cũng là đúng dịp, địa phương cô nương kia rơi xuống, vừa vặn có vài vị thanh niên công tử ở phụ cận, không biết vị công tử nào xuống nước cứu nàng đi lên."

"Là người nào Trần gia? Vị cô nương kia?" Trần A Phúc sốt ruột hỏi. Nghĩ đến Trần Vũ Huy cũng tới, cái này làm sao như có chút khúc chiết như vậy đây?

Nha đầu kia nói: "Cụ thể là người nào Trần gia, nô tỳ cũng không biết."

Trần A Phúc không yên tâm, lại để cho Tiểu Mặc cùng một nha đầu trong viện này đi cùng nhau, lại đi tìm hiểu cặn kẽ một chút.

Không lâu sau, Tần Hoa Lan trở về. Cô bé giống bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Nha đầu đi theo cô bé muốn lớn chút, nói một chút chuyện vừa qua.

Các nàng chèo thuyền trong hồ, trùng hợp cách địa phương gặp chuyện không may có chút gần.

Trên hồ này có một cái cầu hình vòm nhỏ, cầu nhỏ hình thức nửa vòng tròn. Bên cạnh cầu nhỏ có thật nhiều lá sen, vị cô nương kia ở chỗ trên cầu thấp bé xoay người lại hái lá sen, như thế nào bỗng chốc liền rớt vào trong nước. Vừa vặn trên bờ cách đó không xa có vài vị thanh niên công tử, trong đó một người chạy tới nhảy xuống nước cứu vị cô nương kia đi lên...

Lan tỷ nhi cũng nói: "Lúc con ngồi ở trên thuyền, nhìn thấy mấy vị thúc thúc kia, giống như Sở thúc thúc cũng ở bên trong. Chỉ là sau khi vị cô nương kia té xuống, bà tử chèo thuyền không dám dựa vào gần, cũng không biết là vị thúc thúc nào xuống nước cứu người."

Trong lòng Trần A Phúc lại xông mạnh. Có Sở Lệnh Tuyên ở chỗ đó, cô nương rơi xuống nước thật có thể là Trần Vũ Huy. Nàng ta vẫn muốn làm thiếp cho Sở Lệnh Tuyên, lại vẫn cảm thấy Sở Lệnh Tuyên đối với nàng ta có ý, nhất định sẽ đi cứu nàng ta.

Trần A Phúc thầm mắng, nha đầu kia nghĩ đến rất đẹp, lại không biết rằng Sở Lệnh Tuyên phúc hắc đâu, hắn làm sao có thể não rút mà chạy tới làm anh hùng cứu mỹ.

Nhưng mà, nếu thật là Trần Vũ Huy, danh tiếng cô nương Trần gia lại sẽ không tốt lắm.

Đại khái hai khắc đồng hồ sau, Tiểu Mặc trở về.

Nàng thấp giọng nói: "Đại nãi nãi, thật đúng là nhị cô nương rơi xuống nước rồi, nhưng mà thân thể không có gì đáng ngại. Phu nhân thân gia đã mang vài vị cô nương hồi phủ."

"Là ai cứu nàng ta?" Trần A Phúc hỏi.

Tiểu Mặc nói: "Nghe nói là nhị công tử Hà Phó Tổng Binh tiểu Hà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play