*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Tam phu nhân hỏi Lý thị có biết ai đang bịa đặt hay không, bà ta nói không biết rõ. Lý thị là thật không biết, ngoại viện bà ta không chen vào lọt tay, người trên cương vị mấu chốt nội viện đều bị tam phu nhân đổi.

Sở tam phu nhân nói: "Được rồi, ta kêu người đi thăm dò, thẩm tra sẽ xử lý người đó."

Thẩm tra nửa ngày, ngọn nguồn đúng là một thô bà tử bên trong viện Lý thị, rất nhiều người đều chỉ chứng nói là người bà tử này nói. Tam phu nhân liền kêu người đánh mụ mười hèo, đuổi ra ngoài.

Lý thị tức giận đến không còn cách nào, trốn ở trong viện không dám ra đi.

Thời gian nhoáng một cái đến ngày hai mươi lăm, Trần A Phúc giả bộ bệnh ba ngày cũng rời giường. Ngày mai sẽ phải đi, nàng còn có một chút chuyện chưa làm, cũng không tốt tiếp tục giả vờ.

Nàng dậy thật sớm, dẫn người làm bánh ngọt tơ vàng. Trước đã làm đưa cho chủ tử mỗi cái sân nhỏ hai khối làm bữa sáng, đương nhiên vẫn không đưa cho Lý thị.

Sau điểm tâm lại tiếp tục làm, phái người tặng thái hậu nương nương bốn mươi khối đưa đến An Vinh Đường, cho Thụy Vương phủ hai mươi khối mới vừa cất vào hộp cơm, người ngoại viện liền đến báo, nói Thụy Vương Phi mang nhị công tử đến.

Trần A Phúc vội vàng thay quần áo, rửa tay, ra ngoài nghênh đón. Mới ra cửa chính phòng, liền thấy Thụy Vương Phi dẫn vú em ôm Lý Hiên cùng vài hạ nhân đi vào tường viện.

Trần A Phúc đi nhanh vài bước tiến ra đón cười nói: "Các ngươi khéo tới, ta đang chuẩn bị kêu người đưa điểm tâm cho Hiên nhi nha."

Thấy Thụy Vương Phi cười đến miễn cưỡng, nhìn kỹ lại, vành mắt nàng đỏ, người dường như cũng gầy một vòng.

Trần A Phúc sững sờ, thấp giọng hỏi: "A, như thế nào rồi?"

Thụy Vương Phi vừa cười cười, mấy người tiến đông phòng, thỉnh Thụy Vương Phi ngồi trên giường gạch, nha đầu dâng trà. Đặt Lý Hiên ở trên giường, lại cầm một khối bánh ngọt tơ vàng bỏ vào trong tay hắn, kêu đầy tớ đều lui xuống.

Trần A Phúc mới hỏi: "Như thế nào, gặp được việc khó?"

Thụy Vương Phi gật gật đầu, dùng khăn che miệng lại thấp giọng khóc lên. Lý Hiên trông thấy nương khổ sở, cũng hé miệng khóc lên, trong miệng bánh ngọt tơ vàng phun ra khắp nơi.

Trần A Phúc vội vàng ôm Lý Hiên vào trong lòng, giúp nhóc lau mặt, lại hỏi: "Vương phi, ngươi này là như thế nào?"

Thụy Vương Phi lau lau nước mắt, kéo cánh tay Trần A Phúc nói ra: "Sở đại nãi nãi, hiện tại, cũng chỉ có cô có thể cứu Hiên nhi nhà ta."

Trần A Phúc sững sờ: "Sao lại nói như vậy?"

Thụy Vương Phi khóc ròng nói: "Ta hồi phủ liền nói phương pháp kia của cô với vương gia, vương gia cũng cao hứng, nói hoàng tỷ cũng có thể lấy ra Lục Diệp Trầm Hương của mình chữa bệnh cho Hiên nhi, phụ hoàng là tổ phụ, thái hậu là thái tổ mẫu, khẳng định cũng sẽ nguyện ý..."

Nhưng Thụy Vương Gia hắn không tốt trực tiếp xin với bọn họ, liền tiến cung tìm Đức phi, thỉnh nàng cầu xin Hoàng thượng hoặc là thái hậu một cây Lục Diệp Trầm Hương, chữa bệnh cho Hiên nhi. Nhưng mà, Đức phi thế nhưng không muốn, còn khiển trách Thụy Vương Gia một trận, nói hắn bất hiếu. Lục Diệp Trầm Hương có bao nhiêu quý giá, đối với thân thể Hoàng thượng cùng thái hậu vô cùng hữu ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play