*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Ăn bữa cơm trưa, nữ nhân ở tây phòng, nam nhân ở đông phòng.
Trần A Phúc không ngồi trước bàn, mà là đứng ở sau lưng Vinh Chiêu. Cổ đại biến thái, rất nhiều con dâu đều là hầu hạ mẹ chồng ăn cơm như thế. Nếu mẹ chồng để cho nàng ngồi xuống, nàng mới có thể đi ăn cơm.
Trần A Phúc kẹp vài đũa thức ăn cho Vinh Chiêu, Vinh Chiêu trầm mặt nói: "Tức phụ Lệnh Tuyên cũng không hỏi thăm trước bản cung thích ăn món gì sao?"
Sở tam phu nhân nói tiếp: "Tức phụ Lệnh Tuyên hỏi thăm ta rồi, ta nói ngươi rất thích ngọc ấn kim chậu, vây cá đuôi phượng, đậu phụ đài sen, thịt hươu hạt thầu dầu. Nàng gắp cho ngươi không có sai."
Vinh Chiêu hừ lạnh nói: "Ta vài ngày này có một chút thượng hỏa, không thể ăn thịt hươu."
Trần A Phúc vội vàng nói: "Nhi tức không biết."
Vinh Chiêu không kiên nhẫn phất phất tay: "Được rồi, được rồi, bản cung không chịu nổi ngươi hầu hạ, càng hầu hạ càng tức người."
Trần A Phúc thấy chỉ trung gian Tiết Bảo Nghi cùng Sở Trân có một chỗ ngồi trống, liền ngồi nơi đó.
Cho dù trung gian cách một người Trần A Phúc, Sở Trân vẫn đang mọi cách nịnh nọt Tiết Bảo Nghi, càng không ngừng nói chuyện cùng Tiết Bảo Nghi, nhưng Tiết Bảo Nghi căn bản liền không muốn phản ứng nàng, chỉ ngẫu nhiên "ừ" hai tiếng.
Mọi người đang ăn c, đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, là thanh âm Sở Trân. Một thị nữ bưng một mâm thức ăn bỗng chốc ngã vào trên vai trái Sở Trân, thịt cùng dầu mỡ nước canh thuận theo cánh tay nàng chảy xuống. Cánh tay phải Trần A Phúc cũng bị tung tóe một ít mỡ canh.
Thị nữ bị hù dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói: "Nô tỳ không biết là thế nào, cánh tay tê rần, món ăn liền lật..."
Sở tam phu nhân đứng người lên hừ lạnh nói: "Vinh Chiêu, đây là có chuyện gì? Không cần nói ngựa có mất móng, là khuyết điểm đầy tớ. Chẳng qua, lần này đầy tớ thật là có khuyết điểm - - món ăn đổ sai lệch."
Vinh Chiêu ngẩn người tại đó còn chưa phản ứng kịp, Sở Hầu gia và mấy nam nhân liền từ tây phòng đi qua.
Sở Hầu gia trầm mặt nói: "Tuyên Nhi, mang tức phụ của con đi thôi. Cha bất lực, ở trong ngôi phủ này không che chở được các con."
Sở Lệnh Tuyên sớm liền không muốn ngây người, nghe Sở Hầu gia nói, kéo Trần A Phúc liền đi đến ngoại viện.
Đến ngoại viện, trực tiếp ngồi xe ngựa về Vĩnh An Hầu phủ.
Con mẹ nó, hơn nửa ngày này qua còn mệt mỏi hơn chạy Marathon, Trần A Phúc rửa mặt xong liền nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Lệnh Tuyên xua đuổi đầy tớ đi xuống, nằm ở bên cạnh nàng nắm một cái tay nàng lên nói: "Thực xin lỗi, ta vẫn cảm thấy ta có thể hộ tốt cho nàng, nhưng vẫn để cho nàng chịu ủy khuất." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Lệnh Tuyên đặc biệt đau lòng.
Trần A Phúc mở mắt ra nói: "Đại gia, còn có gia gia, tam thẩm, mọi người bảo vệ được thiếp đã vô cùng tốt. Cùng Trần Trụ Trì... không, cùng so với mẹ chồng, chút ít ủy khuất này của thiếp không tính là cái gì." Nàng xoay người, nhìn Sở Lệnh Tuyên nói: "Quá khứ, thiếp đặc biệt kêu bất bình vì mẹ chồng, cảm thấy bà bị bức ép đến am ni cô, nương tựa cửa chùa, rời xa thân nhân, là đáng thương nhất. Nhưng mà, hôm nay thiếp đột nhiên cảm thấy cha chồng mới là đáng thương nhất, thậm chí còn đáng thương hơn mẹ chồng. Mẹ chồng mặc dù rời xa huyên náo, nhưng bà không cần diễn trò, mỗi ngày sống được chân thật, thoải mái. Mà cha chồng, ngày ngày diễn trò với Vinh Chiêu ngang ngược bá đạo, nếu như bản thân ông tính cách ôn thuận bình thản thì cũng thôi, nhưng ông ấy rõ ràng không phải là cái loại tính cách đó... Ông sống thật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT