*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Lệnh Tuyên lại hỏi: "Đã quen thuộc chưa?"

Trần A Phúc ngẩng đầu cười nói: "Cũng được." Lại bổ sung một câu: "So với tưởng tượng của ta còn tốt."

Xác thực cũng được.

Nàng cùng Sở Lệnh Tuyên mặc dù đính hôn có chút gấp gáp, hoặc là nói có nhân tố "Vạn bất đắc dĩ", lại là trải qua tự do luyến ái, hai bên đều rất quen thuộc. Trước nàng cũng nghe hắn nói qua tình huống đại khái bên này, cho nên cũng coi như không khẩn trương. Chẳng qua, trong lòng vẫn làm các loại chuẩn bị ứng đối, nếu như có người quấy rối, nàng nên ứng phó như thế nào. Không nghĩ tới, từ khi tiến vào Sở gia đến bây giờ, so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều.

Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Vậy là tốt rồi, bên này cũng là nhà của nàng, không cần qáu câu thúc. Nửa tháng sau, chúng ta trở về Định Châu phủ."

Hắn đi phòng tắm rửa mặt.

Trần A Phúc tiến vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra, bên trong có một nửa xiêm y là của Sở Lệnh Tuyên, một nửa xiêm y là của nàng. Bởi vì lúc trước nàng đề nghị thiết kế một chút trong tủ quần áo, bên trong đặc biệt bố trí côn gỗ treo giá áo. Mấy người Hạ Nguyệt cùng Ngọc Trạc đã dùng giá áo treo xong áo ngoài của bọn họ, treo ở trong tủ quần áo. Quần áo trung y và một ít mặc bên trong, chính là xếp chồng lên.

Nàng cầm một bộ quần áo trung y màu trắng đi ra, đặt trên kệ sạch bên cửa phòng.

Sở Lệnh Tuyên ra phòng tắm, Trần A Phúc cùng Ngọc Trạc lại mặc vào cho hắn một bộ áo ngoài ngắn tay thật mỏng, bên ngoài mặc một bộ áo dài xa tanh màu nâu đỏ.

Hắn nắm tay Trần A Phúc đi đến phía đông phòng, hai người ngồi xuống ở trên giường. Hắn cầm lấy chén sứ tiểu bạch ngọc trước mặt Trần A Phúc, múc mì vằn thắn ở trong chậu.

Ngọc Trạc hầu hạ một bên nói: "Đại gia, để nô tỳ làm đi."

Sở Lệnh Tuyên không để ý nàng, múc bốn mì vằn thắn nhỏ, cầm chén đặt ở trước mặt Trần A Phúc, cười nói: "Ăn đi, nàng nhất định đói chết rồi."

Cùng Sở Lệnh Tuyên cũng coi như người quen, cho nên Trần A Phúc chẳng hề nói gì thêm, cầm lấy chén ăn. Bốn cái mì vằn thắn vào bụng, dạ dày liền không còn khó chịu như vậy.

Sở Lệnh Tuyên lại gắp một chút món ăn cùng cá vào trong chén nàng, nàng cũng ăn. Thói quen cho phép, nàng ăn cơm tương đối mau, nhưng tư thái vẫn rất tao nhã.

Sở Lệnh Tuyên cũng ăn vài miếng rau, ăn được rất chậm, hắn một chút cũng không đói. Trước ở tiền viện tiếp khách uống nhiều rượu, cũng ăn một chút món ăn. Nhưng hắn biết rõ Trần A Phúc khẳng định đói, sợ tân nương tử thẹn thùng ăn cơm một mình, cho nên mới bồi nàng.

Trần A Phúc chỉ ăn no bụng sáu phần liền buông chén. Mình dù sao cũng là tân nương tử, ăn quá nhiều không tốt. Lại nói, một lát nữa bọn họ còn phải làm vận động...

Bọn hạ nhân dọn bàn ăn xuống, hai người lại trước sau đi phòng tắm rửa mặt, súc miệng. Bên trong nước súc miệng ngâm hương lộ, ngậm vào, trong miệng còn có lưu dư hương. Lại đổi đồ ngủ ở trong này.

Lúc Trần A Phúc đi ra, Sở Lệnh Tuyên đã lên giường, đang tựa ở đầu giường chờ nàng.

Cổ đại nam nhân không thân sĩ, nam nhân ngủ bên trong, nữ nhân ngủ bên ngoài, là vì thuận tiện cho nữ nhân xuống đất hầu hạ nam nhân.

Trần A Phúc vén chăn mền của nàng lên, trên giường đơn màu đỏ còn trải một khối lụa trắng, màu sắc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play