*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Không được, muội nhịn không được." Sở Hàm Yên chu môi nói.
Là nói, hay là không nói đây? Trần Đại Bảo rối rắm, cậu lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo nhìn về phía Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười dùng khăn xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn cho Sở Hàm Yên, nói: "Tỷ muội không chịu nổi, sẽ không có ngạc nhiên mừng rỡ. Tỷ muội muốn có một cái ngạc nhiên mừng rỡ không?"
"Muốn." Sở Hàm Yên gật đầu.
"Vậy thì nhịn một chút, chỉ ba ngày." Trần A Phúc nói.
Sở Hàm Yên gật đầu. Nhưng mới vừa cơm nước xong, nàng liền hỏi Trần A Phúc: "Di di, thế nào vẫn chưa tới ba ngày đây? Tỷ muội sốt ruột nha."
Ở trong Đại Bảo và Sở Hàm Yên tha thiết chờ đợi, ba ngày cuối cùng đi qua.
Buổi chiều hôm đó, mưa rơi vài ngày cũng ngừng, mảng lớn bầu trời xanh biếc như được rửa, chỉ có đám mây thưa thớt xung quanh tà dương hơi có chút phiếm hồng.
Bọn họ tan học, Đại Bảo do Sở Tiểu Ngưu cõng, cùng Sở lão hầu gia cùng Sở Lệnh Trí, A Lộc cùng nhau đi tới Phúc Viên. Xa xa, liền nhìn thấy Trần A Phúc dắt Sở Hàm Yên đứng ở cửa chờ bọn họ, gió nhẹ thổi lên làn váy các nàng, bay nha bay.
Ở trong mắt Đại Bảo, nương và muội muội là hai nữ nhân xinh đẹp nhất. Nghĩ tới, nếu như mình đứng ở giữa các nàng, một tay dắt một người, hình ảnh liền càng đẹp mắt. Trong đầu cậu cái hình ảnh kia càng đẹp mắt, cũng vĩnh viễn khắc vào trong trí nhớ của cậu.
Đại Bảo đè nén bành trướng trong nội tâm, trên mặt làm bộ như không có việc gì. Lão hầu gia nhìn ra cậu mất tự nhiên, giả bộ vui tươi hớn hở cái gì cũng không nhìn ra.
Bọn họ đi đến cửa Phúc Viên, Đại Bảo nhìn về phía Trần A Phúc, Trần A Phúc cười gật gật đầu với cậu, ý tứ là nhiệm vụ cậu giao phó nàng đã hoàn thành.
Trần Đại Bảo liền nói với Sở Hàm Yên đang mong chờ: "Muội muội đợi chút, ca ca lập tức cho muội."
Trong nhà ăn, Sở Hàm Yên lo lắng cuối cùng trông thấy Trần Đại Bảo. Cậu cười tủm tỉm đi đến trước mặt tiểu cô nương, hai tay chắp sau lưng, nói: "Muội muội, ca ca đưa cho muội một lễ vật sinh nhật. Món lễ vật này không phải là mua ở trong cửa hàng, là ca ca và nương tự mình thiết kế ra được, lại để cho Võ gia gia làm ra."
Sau đó, đưa một cái gói nhỏ màu đỏ cho nàng.
Sở Hàm Yên kích động nói: "Cám ơn ca ca."
Nàng tiếp nhận gói nhỏ, phía trên còn dùng sợi tơ thắt hình nơ con bướm. Nàng kéo sợi tơ ra, mở ra vải tơ, lộ ra một cái lược nhỏ hồng xinh đẹp, trên lược có khắc hai con tiểu Yến Tử giương cánh bay lượn, giương cái miệng nhỏ nhắn.
Sở Lệnh Trí ở một bên chờ xem cũng ngạc nhiên mừng rỡ thấy là một thanh lược nhỏ phổ thông, thất vọng đến không thôi, nhếch miệng, thông minh không nói ra. ChieuNinh:{|}
[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Tiểu cô nương lại mặt mày hớn hở, còn nhảy một cái, nói: "Lược thật xinh đẹp, tỷ muội thích."
Đại Bảo cười ha ha hai tiếng, lại cường điệu: "Muội muội, lược này là ta và mẫu thân nghĩ ra vẽ ra đấy."
"A, ca ca thật tài giỏi nha." Tiểu cô nương mở to đôi mắt sùng bái run rẩy run rẩy nhìn cậu.
Trần A Phúc nhìn bộ dáng cổ vũ của Sở Hàm Yên mà cực buồn cười, đừng nói là lược nhỏ còn rất thích hợp, cho dù là bình thường, con bé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT