*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Mọi người cùng nhau ăn chay, lão hầu gia và Sở Lệnh Tuyên một bàn, Bụi và Trần A Phúc dẫn ba đứa bé một bàn, hai bàn bày ở trong một gian thiện phòng. Nhìn ra được lão hầu gia đối với con dâu trước Bụi này rất tốt, điển hình phân rõ giới tuyến đứng ở một đội với con dâu trước cùng nhi tử thân sinh.

Ăn chay xong, lão hầu gia cùng bọn nhỏ đi nghỉ trưa, Sở Lệnh Tuyên, Trần A Phúc và Trần Trụ Trì ngồi ở tây thiện phòng nói chuyện nhà.

Trong phòng tràn ngập Trầm Hương nhàn nhạt, đốt kháng, lại đốt một cái chậu than, trên bàn con bạch ngọc hoa cô và trong bình hoa trắng lớn đế thanh hoa cao cỡ nửa người đặt ở hai nơi góc tường đang cắm hồng mai nở rộ tươi đẹp, cảm giác trong phòng như mùa xuân sáng rỡ ấm áp.

Trần Trụ Trì kéo Trần A Phúc đi trên giường gạch ngồi xếp bằng ở bên cạnh, còn liên tục kéo tay trái Trần A Phúc ở trong tay của bà. Tay bà mềm mại non mịn, tuyệt không như tay phụ nhân trung niên. Sở Lệnh Tuyên ngồi ở một bên kia giường, nhẹ nói chuyện trong nhà.

Hắn nói tam thẩm xử lý xong Hầu phủ, thì sẽ tới nơi này thăm bà. Muội tử của ở nhà chồng rất tốt, nhi tử đã sắp đầy tròn tuổi, chờ hài tử lớn chút cũng tới thăm mẫu thân. Còn nói một ít chuyện nhà La phủ mẹ đẻ của Bụi, thân thể của mẫu thân bà khá hơn, lễ mừng năm mới La gia đưa những lễ gì, v.v.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Trần A Phúc cũng biết rõ ràng một chút chuyện Hầu phủ cùng La gia kinh thành. Sở Lệnh Tuyên có một bào muội gọi là Sở Hoa, năm nay mười chín tuổi, nhà chồng là hộ quốc công phủ. Sở nhị phu nhân đang chủ trì nội trợ trong Hầu phủ mấy năm này, nội viện Hầu phủ hàng năm thiếu hụt, bà ta tham ô đều tham ô đến cây ngay không sợ chết đứng, lão hầu gia tức giận đến giậm chân cũng không có biện pháp. Nguyên nhân là Sở Nhị lão gia lúc tuổi còn trẻ cùng một đám con em dòng dõi lên núi đi săn gặp phải tình huống đột phát, bị bầy sói kéo rớt một cái cánh tay. Sở Nhị lão gia cũng không cách nào nhập sĩ nữa, chỉ quyên một chức quan tứ phẩm nhàn tản ở nhà. Bởi vì thương yêu con trai này, liền nhẫn nại đối với tức phụ của hắn rất nhiều... mẫu thân Trần trụ trì còn sống, chỉ là thân thể không khỏe, liên tục tê liệt ở trên giường...

Lúc này Sở Lệnh Tuyên, mặc áo bào bông vải màu tím hơi cũ, tựa một nam tử sinh hoạt ở nhà, thái độ ôn hòa, nhỏ giọng cùng mẫu thân nhắc tới một chút chuyện nhỏ vô vị trong nhà. Bụi lại cũng nghe được nồng nhiệt, khi thì trả lời bình vài câu.

Không nghĩ rằng, nam nhân lãnh tuấn này còn có một mặt như thế.

Trần A Phúc rõ ràng cảm giác được, Sở Lệnh Tuyên làm như thế, hẳn là hết sức khiến cho Bụi nghĩ nhiều một chút thế gian tục vật, mà không muốn bà triệt để đoạn trần duyên...

Vì vậy ba người, đề tài như thế, không giống ở trong thiện phòng, giống như là người một nhà ngồi ở trong nhà nháo gia sự.

Sau đó, Sở Lệnh Tuyên lại hỏi Trần A Phúc chuyện đi gặp Vô Trí đại sư. Trần A

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play