*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên đến Lộc Viên ăn chùa, Giả Sơn mở cửa, nói khách tới nhà, đại cô nương và Trần thẩm nhi đang tiếp khách ở thượng phòng.

Hai người bọn họ liền muốn đi Tây Sương đợi chút. Kết quả, không đợi bọn họ vào nhà, đã nhìn thấy Trần Thế Anh từ thượng phòng đi ra.

Trần Thế Anh nhìn đến bọn họ, mặt càng đỏ. Vội vàng đi qua khom người thi lễ với lão hầu gia nói: "Hạ quan tham kiến Sở lão hầu gia." Lại ôm quyền nói cùng Sở Lệnh Tuyên: "Sở đại nhân, hạnh ngộ."

Sở Lệnh Tuyên cũng ôm quyền nói: "Trần đại nhân, khéo."

Sở lão hầu gia cười nói: "Trần đại nhân là tới thăm khuê nữ?"

Trần Thế Anh đỏ mặt nói: "Dạ."

Sở lão hầu gia còn nói: "Nhoáng một cái vài chục năm đi qua, đột nhiên được một khuê nữ ngoan như thế, Trần đại nhân có phúc."

Trần Thế Anh mặt đỏ như phấn son, lại chắp tay nói: "Hạ quan xấu hổ, để lão đại nhân chê cười rồi."

Sở lão hầu gia hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mới không có rảnh rỗi cười cợt người không liên quan." Trông thấy Trần A Phúc đã đi tới, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Ta dự định khi trở lại kinh thành liền đi tìm Giang đại nhân tâm sự chút khí trời, lại cùng các Ngự sử nói chuyện phong cảnh. Tiểu nha đầu, có cần lão nhân nể mặt ngươi bỏ ý niệm này đi hay không?"

Thật sự là một lão nhân đáng yêu, uy hiếp người ta hiển nhiên như thế.

Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn lão hầu gia cho cháu tình mọn này." Liếc qua Trần Thế Anh không lạnh nhạt, lại nói: "Vẫn là không cần. Cháu lĩnh tình lão hầu gia, tối hôm nay làm cho ngài một món thức ăn ngài chưa từng ăn."

Sở lão hầu gia vung tay lên, hào sảng nói: "Tốt lắm, hồi kinh ta sẽ không nhiều chuyện."

Trần Thế Anh lại ôm quyền cung khom người cho Sở lão hầu gia, rồi cười cười với Trần A Phúc. Nói: "Lão hầu gia, Sở đại nhân, xin mọi người cứ tự nhiên, hạ quan phải đi về."

Sở lão hầu gia gật đầu, lại nói: "Trông kỹ người nhà, nơi này cách kinh thành rất gần, vừa có gió thổi cỏ lay, liền có thể truyền tới trong tai Thánh thượng."

Trần Thế Anh gật đầu xác nhận.

Trần A Phúc đưa hắn đến ngoài cửa lớn, Sở Lệnh Tuyên cũng đưa đi ra.

Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Nghe nói Trần đại nhân giỏi cờ vây, ta cũng thích, nếu như Trần đại nhân có rảnh, chúng ta sát hai bàn."

Trần Thế Anh cười nói: "Được, nếu có thời gian, ta nhất định đi quý phủ quấy rầy đại nhân."

Rồi nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi chăm sóc tốt mẫu thân của con, nếu có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu người mang thư cho cha. Đề nghị kia con lại suy nghĩ suy tính thật kỹ, không cần làm việc nghĩa khí, phải lựa chọn chuyện có lợi đối với con rồi làm." Dừng một chút, còn nói: "Nếu như con gặp được hậu sinh ngưỡng mộ trong lòng, phải qua cửa ải phụ thân này. Phụ thân vào nam ra

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play