Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Đại Bảo tiếp nhận bản dập và bút mực, chấp tay thi lễ nói: "Cảm ơn Sở đại thúc, tiểu tử chắc chắn thật cố gắng nỗ lực, không để Sở đại thúc thất vọng."
Trần A Phúc cũng nói cám ơn.
Trên mặt Sở Lệnh Tuyên có chút vui vẻ, nói: "Trần sư phụ khách khí. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Yên Nhi có thể có hôm nay, đều là công lao của Trần sư phụ."
Hai mẹ con cáo từ đi một đoạn đường, Đại Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua, kéo Trần A Phúc một cái nói: "Nương, Sở đại thúc còn đang nhìn chúng ta nha."
Trần A Phúc nghe, đứng lại quay đầu lại, trừ bông tuyết bay xuống, cửa thư phòng rỗng tuếch. Nói: "Không có."
Đại Bảo mở trừng hai mắt, xác thực không thấy được người. Cậu không xác định nói: "Là con nhìn lầm sao? Nhưng vừa rồi Sở đại thúc rõ ràng ở chỗ đó mà."
Trần A Phúc cười nói: "Trời tối, tuyết lại rơi xuống, thấy cây cột thành người cũng có khả năng."
"Chắc là vậy." Đại Bảo cúi đầu ủ rũ nói.
Cửa bên Đường Viên có hai hộ viện chờ, bọn họ chịu trách nhiệm đưa mẫu tử Trần A Phúc đi Lộc Viên.
Ra ngoài cửa bên, liền có thể xa xa nhìn thấy tường rào Phúc Viên, vòng qua Phúc Viên mới là Lộc Viên.
Tuyết còn rơi xuống, gió rét lạnh thấu xương, đưa tay không thấy được năm ngón. Hộ viện nhấc theo đèn lồng đi ở phía trước, một hộ viện đi ở phía sau bọn họ.
Còn may có người đưa tiễn, mặc dù hiện tại không tính là muộn, nhưng một vùng yên tĩnh này giống như không có nhân khí.
Đi đến Lộc Viên, Tằng Lão Đầu mở cửa ra.
Trần A Phúc cười nói với hai hộ viện: "Vất vả nhị vị đại ca. Hai người đợi chút, ta lấy một ít món kho cho hai người trở về nhắm rượu." Nàng đi phòng bếp bưng một chậu nước sốt gà sốt thịt đi ra cho bọn họ.
Hai hộ viện cười tạ ơn.
Hai người kia thường xuyên đưa đón Trần A Phúc, nàng cũng sẽ thường xuyên đưa một ít thức ăn cho bọn họ.
Đi thượng phòng, ba người Trần Danh còn đang chờ bọn họ ăn cơm.
Khi Trần Danh nghe nói Đại Bảo được một bản bản dập Vương Hữu Quân, cực kỳ kích động, cơm cũng không ăn, lại rửa sạch tay một hồi, nâng bản dập xem không đủ.
Mọi người chờ một trận, thấy hắn còn đang đọc sách, Vương thị cười nói: "Đều muộn như thế rồi, ông không đến ăn cơm, là để bọn nhỏ đều đói bụng theo?"
Trần Danh nghe vậy, mới tới dùng cơm. Còn nói cùng Đại Bảo: "Hôm nay ông ngoại mượn xem một đêm, ngày mai trả lại cho con."
Đại Bảo hào sảng nói: "Ông ngoại thích, thì..." Cậu vốn là muốn nói "Sẽ đưa cho ông ngoại", nhưng tưởng tượng đến đó là bản dập Vương Hữu Quân, không phải là cái khác, lại sửa lời nói: "Thì đọc thêm mấy ngày này." Lại cảm giác mình quá keo kiệt, không tốt, lại bổ sung: "Muốn xem bao lâu thì xem."
Trần Danh cười nói: "Nhìn con lòng dạ hẹp hòi bao nhiêu. Yên tâm, ông ngoại chỉ xem một đêm." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Đại Bảo đỏ mặt, lại vô cùng hào phóng đưa tiểu cữu cữu một cây viết một thỏi mực, bút mực đều là sản phẩm Văn Thượng Trai kinh thành.
Mùng ba tết nhị phòng Trần gia mời khách.
Hôm nay khách nhân miệng không kén ăn, cho nên liền do Mục thẩm nhi, Tằng thẩm nhi làm đầu bếp chính, Trần A Phúc hiếm khi thoải mái một ngày.
Trần lão phu nhân dẫn đại phòng, nhị phòng đến.
Lộc Viên có đầy tớ, tất cả nữ nhân cũng không cần tiến vào phòng bếp hỗ trợ, đều đi thượng phòng nhàn nhã cắn hạt dưa, nghe các nam nhân đang cười nói lớn tiếng. Mấy nam hài tử Trần A Đường, A Lộc, Đại Bảo, Đại Hổ ở trong sân điên nháo cùng Truy Phong, Vượng Tài.
Trần A Mãn kéo Trần A Phúc ở một bên nói nhỏ, giống như Trần A Cúc động quần áo đồ trang sức cùng hương son bột nước của nàng, mặc dù không trộm, nhưng vẫn làm cho nàng vô cùng mất hứng. Trương thị rồi hảo tâm nói cùng Trần lão thái, để quản nha đầu kia thật tốt một chút, tùy ý động đồ của người khác là không tốt. Ai ngờ Hồ thị không biết lòng tốt người khác, ngược lại không hài lòng mẹ con Trương thị, nói các nàng oan uổng Trần A Cúc, còn nói không muốn ở thì đi đi, nào có đạo lý ăn nhà mụ uống nhà mụ còn oan uổng nữ nhi của mụ...
"... Nội sợ đại bá năm mới đánh người, không dám nói với hắn, chỉ âm thầm mắng đại bá nương và A Cúc tỷ. Muội cũng không muốn ở quê hương, muốn sớm đi về phủ thành." Trần A Mãn chu môi nói.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Trần A Cúc ngồi ở trong góc, qua năm cũng mới đầy mười ba tuổi, đặt ở kiếp trước còn đang học cấp hai. Cái giai đoạn này là thời kỳ trọng yếu nhất hình thành tính cách, nếu như lại không cẩn thận dẫn dắt, từ Hồ thị mang sai lệch, hài tử này thật sự phá hủy.
Hai người đang nói, Trần lão thái đã kéo Trần A Cúc đi tới, cười nói: "Mấy người tiểu nương tử các con tuổi tương đương nhau, phải thân cận nhiều hơn." Rồi nói với Trần A Phúc: "A Phúc, con là đứa bé ngoan hiểu chuyện, dẫn A Cúc chúng ta nhiều chút."
Trần A Cúc không cao ngạo như con khổng tước giống như bình thường, rất là nhu thuận ngồi ở bên cạnh Trần A Phúc, còn kêu câu: "A Phúc tỷ."
Cái này thật sự là mặt trời mọc từ hướng tây. Trần A Phúc cũng cười chào hỏi nàng ta.
Trần A Cúc rất nhanh bị xiêm y trên người Trần A Phúc hấp dẫn, nói: "Ngày hôm qua chúng ta về nhà cậu ta, Hồng biểu tỷ cũng từ thị trấn trở về, ngạo khí đến tựa như cái gì. Ta thấy nàng lớn lên không có đẹp mắt như A Phúc tỷ, xiêm y cũng không có đẹp mắt như A Phúc tỷ, cũng kém hơn cả A Mãn, còn xem thường chúng ta là nông dân..."
Trần gia đại phòng ngày hôm qua về Hồ gia, trừ Tứ tỷ Hồ gia, ba tỷ muội khác vừa đến liền tiến vào phòng bếp làm việc, ngay cả Trần A Cúc đều đi đốt lửa. Nhưng Hạ Hồng và Hồ Thúy Thúy thì hay rồi, lại không quá phản ứng mấy biểu tỷ muội khác … kể cả Trần A Cúc ở trong đó, nàng ta dùng sức dán cũng không dán lên được, làm cho nàng ta vô cùng tức giận.
Trần A Phúc nói: "Nàng ta cảm giác mình mạnh hơn các ngươi, cho nên mới coi thường các ngươi. Nếu có một ngày, ngươi mạnh hơn nàng ta, thì nàng ta không dám mắt chó nhìn người thấp dạng này."
Trần A Cúc trợn trắng mắt nói: "Đối với chúng ta là nông dân, mạnh hơn cũng không mạnh hơn nó." Khẩu khí rất công kích, tựa như Trần A Phúc thiếu nàng ta vậy. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc nhìn cái bộ dáng không đáng yêu đó, thật không muốn nhiều lời. Nhưng nể mặt Trần Nghiệp và Trần lão thái, vẫn là nhịn. Nhẫn nại tính tình nói: "Cậu ngươi cũng là nông dân, nàng ta cũng không dám xem thường Hồ Thúy Thúy. Cáo này không chỉ bởi vì cậu ngươi tài giỏi, bản thân Hồ Thúy Thúy cũng khôn khéo, sẽ được hời. Hiện thời, Trần gia chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, ngươi lại có thể làm chút, học nhiều một chút làm người, nàng ta còn dám coi thường ngươi sao?"
Lão phu nhân nghe, cũng nói: "A Phúc nói mày phải nghe lọt. Hiện thời nhị thúc mày đã thành địa chủ, Tam thúc của mày lại có đại tửu lâu ở phủ thành, chúng ta không thể kém hơn lão Hồ gia. Nếu như mày hiểu chuyện một ít, cẩn thận học một ít may vá cùng với tam thẩm nhi và đại tẩu của mày, tương lai tìm nhà chồng tốt, ngược lại bọn nó còn muốn đến dính vào mày..."
Lúc này, Trần Thực đi tới kéo Trần A Phúc sang một bên. Thì ra, hắn còn muốn khuếch trương làm ăn lại lớn hơn một chút, hỏi Trần A Phúc còn có chủ ý hay không. Trần A Phúc nhìn thoáng qua Trần Nghiệp nói đùa cùng Trần Danh xa xa, nghĩ tới, cũng có thể lấy danh nghĩa Trần Danh làm đồng dạng làm ăn.
Tự bản thân nàng có, cũng không bằng để Trần Danh bọn họ tự mình có.
Liền cười nói: "Thật là có một kiểu. Tam thúc có nghĩ là mở đại tửu lâu thật sự? Nếu muốn, con có thể sai người giúp mọi người tìm đầu bếp giỏi, chưởng quỹ giỏi. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải để cho cha con nhập cổ phần."
Trần Thực cười nói: "Đánh trận thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Có Nhị ca gia nhập, đương nhiên tốt hơn. Thúc không hiểu tửu lâu làm ăn lắm, nếu là A Phúc có thể giúp gấp rút tìm được đầu bếp, chưởng quỹ, thúc nguyện ý."
Hết chương 181.