Cổ đại nữ nhân bình thường, sẽ không có ai không lấy chồng. Lý do này Trần A Phúc bác bỏ không được. Nên nói lý do mấy ngày này nàng vẫn nghĩ: "Cha, nương, Đại Bảo nhất định phải làm con trai của con mới được. Con cảm thấy, bệnh của con nên đột nhiên tốt lên, đều là Đại Bảo xung hỉ cho con. Trong thôn chúng ta vẫn có ngốc tử khác, bọn họ hết bệnh chưa?" Thấy Trần Danh và Vương thị lắc đầu, lại tiếp tục nói: "Thì đúng rồi, Đại Bảo làm nhi tử cho con, thì bệnh của con liền khỏe lại, nó là quý nhân cuộc đời này của con. Đại sư Linh Ẩn Tự nói con có phúc, có lẽ chính là tính đến con có thể gặp được quý nhân. Nếu như Đại Bảo không làm con trai cho con, con lại bị bệnh lần nữa thì phải làm sao?"
Cho dù Trần A Phúc nói cực kỳ chậm, còn có chút nói lắp, nhưng có lý có chứng cớ, Trần Danh và Vương thị đều nghe lọt tai. Bọn họ vốn chính là đặc biệt tin tưởng "Xung hỉ" vừa nói này, bởi vì, Vương thị chính là ở thời điểm Trần Danh bệnh sắp chết mà gả vào Trần gia. Khi đó, đại phu cũng nói để cho Trần gia xử lý tang sự, có thể Vương thị vừa vào cửa, không chỉ bệnh của Trần Danh bị tốt hơn rất nhiều, vài năm sau còn thêm con trai.
A Phúc nói Đại Bảo là quý nhân của nàng, xung si bệnh của nàng tốt lên, thật là có khả năng đây.
Hơn nữa, Vương thị cũng vẫn luôn đang suy nghĩ một vấn đề. A Phúc không phải là cốt nhục của Trần Danh, nhưng bởi vì trước đây khi mình gả vào Trần gia đã nói rõ với bà bà cùng đại bá trước, khi đó bọn họ công nhận, đối A Phúc vẫn còn tạm được. Nhưng kể từ sau khi Đại Bảo ôm về nhà, thì bọn họ mất hứng. Đặc biệt là sau khi A Lộc què chân, thì bọn họ một chút mặt mũi cũng không cho. Nếu như lại khiến cho trượng phu thu Đại Bảo làm con trai, bọn họ khẳng định sẽ lại mất hứng, sẽ cho rằng gia sản Trần gia không chỉ cho A Phúc, còn cấp cho Đại Bảo, A Lộc sẽ càng thua thiệt.
Nếu như bà bà và đại bá không muốn thấy Đại Bảo, Hồ thị liên tục mất hứng nhị phòng, lại hận A Phúc và Đại Bảo. Nếu thật sự để cho huynh đệ Hồ lão ngũ của thị vụng trộm bán Đại Bảo, vậy phải làm sao.
Vương thị biết rõ, chịu tốn mười lượng bạc mua một tiểu nam hài bốn, năm tuổi, không phải là sở quán (là nơi kỹ nam) thì chính là gánh hát. Nếu như Đại Bảo bị bán vào hố lửa như vậy, làm sao mình nhẫn tâm.
Trần A Phúc thấy Vương thị như có điều suy nghĩ, lại lại tiếp khích lệ nói thêm: "Cũng không phải là mỗi nam nhân muốn đến cửa làm con rể, đều là nam nhân không chịu nổi, vẫn có người tốt. Lại nói, A Phúc lớn lên xinh đẹp, si bệnh lại khỏe rồi, chắc chắn có nam nhân tốt thật lòng cùng A Phúc sống qua ngày. Nếu như người nam nhân kia thật sự rất tốt với con, cũng sẽ không ghét bỏ Đại Bảo. Nếu như phẩm hạnh bản thân người nam nhân kia không đoan chính, cho dù con không mang nhi tử, hắn cũng sẽ ghét bỏ con đã từng si ngốc qua. Hơn nữa, Đại Bảo lo lắng cũng có đạo lý, cha không thiếu nhi tử, nãi nãi của con có lẽ còn cảm thấy Đại Bảo làm con trai của cha, thế tất yếu sẽ chia cắt gia sản đệ đệ, sẽ càng không thích nó." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Lời Trần A Phúc nói vừa vặn chọc trúng tâm sự Vương thị, nàng còn nói ra lo lắng của chính mình.
Hồ lão ngũ tiểu đệ đệ nhà mẹ đẻ Hồ thị là một tên hỗn đản, chỉ làm chuyện xấu, một ít thôn dân thành thật đều sợ trêu chọc đến hắn. Nếu hắn đã đã nói qua lời nói như vậy ngay trước mặt Đại Bảo, có lẽ thật sự là có ý nghĩ kia. Chỉ là Hồ thị sợ Trần lão thái và Trần Nghiệp, không dám để Hồ lão ngũ làm. Nếu như lấy hiềm khích bọn họ, Hồ lão ngũ cũng không còn nhiều cố kỵ như vậy. Dù sao nhị phòng Trần gia thế yếu, Đại Bảo chỉ là một hài tử nhặt được.
Trần Danh nghe cũng lo lắng không thôi. Trần A Phúc lại là hù đến, thì ra người nhà mẹ đẻ Hồ thị còn là ác nhân như vậy.
Vương thị nhìn Trần Danh nói: "Nếu không, liền ấn theo A Phúc nói mà xử lý đi? A Phúc có thể thông minh đến mức nào chúng ta cũng không biết, cứ để cho nó ngụ ở trong thôn chiêu con rể, cách chúng ta gần xem ra cũng yên tâm."
Trần A Phúc lại ôm Trần Danh làm nũng nói: "Cha, cha đáp ứng nương đi. Cha cũng không hy vọng con và Đại Bảo rời khỏi trong thôn, đúng không?" Giọng của nàng đã không giống như mấy ngày mới vừa xuyên đến, nay dễ nghe không ít. Mặc dù còn không tính là thanh thúy dễ nghe, nhưng trầm thấp mềm mại, còn tính là êm tai.
Trần Danh còn chưa từng bị khuê nữ làm nũng thỉnh cầu qua dạng này, bị nàng lắc lắc mang mềm giọng muốn nhờ, đúng là rất hưởng thụ, trong mắt đầy tràn vui vẻ.
Gặp phụ nữ (cha và con gái) hai người như thế, Vương thị cao hứng cực kỳ. Ở sâu trong tâm linh của bà, càng hy vọng nữ nhi có thể nhiều thân cận cùng trượng phu.
Trần Danh cười nói, "Ai da da, đầu cha đều bị A Phúc lắc lư sắp hôn mê." Lại do dự nói ra: "A Phúc, lập nữ hộ với cha mẹ cùng nhi tử ở riêng vẫn không hoàn toàn giống nhau, nhi tử ở riêng, nếu như không có tiền tu sửa phòng ở, còn có thể ở cùng với cha mẹ. Nhưng nếu lập nữ hộ rồi, thì chính là triệt để phải tách ra cùng nhà cha mẹ. Cha mẹ vốn dự định, chờ Đại Bảo lớn hơn một chút thời điểm có thể làm việc, thì bán một mẫu đất đai, mua lại a một phần nhỏ bên cạnh nhà chúng ta kia, vừa vặn có thể cất cái nhà cỏ tranh ba gian, cũng đủ cho các con cư ngụ. Mặc dù giữa hai nhà cách một bức tường, nhưng cửa kề cửa, cũng thuận tiện chúng ta chắm sóc."
Nguyên lai lập nữ hộ còn phiền toái như thế.
Vốn Trần A Phúc có kế hoạch là, trước cứ ở cùng một chỗ thế này, chờ có tiền thì mua một địa phương lớn một chút, cất một cái tứ hợp viện lớn, mọi người cùng nhau ở chung. Nhưng thì ra lập nữ hộ phải ở riêng.
Nhưng mà, tạm thời thế này cũng được, xem như một cái quá độ. Chờ về sau có tiền, xây hai cái đại viện tử cửa gần nhau, một bên chính mình và Đại Bảo ở, một bên cha mẹ và đệ đệ ở.
Bản thân mình kiếp trước là nghề nghiệp phái nữ, coi như tài giỏi. Trong đại học mặc dù là học quảng cáo, nhưng ngoài ra còn chọn môn học thiết kế chuyên nghiệp. Sau đó công tác không chỉ làm qua thiết kế quảng cáo, lại làm được quản lý phòng thị trường, cũng có kỹ năng tiếp xúc với người khác. Mặc dù làm không được nhà thiết kế trang phục hoặc là đồ trang sức, nhưng vài thứ nho nhỏ hẳn là tạm được. Dù gì, bán thực đơn bán tiểu thực cũng được, tài nấu nướng của nàng đúng là không tệ đâu. Huống chi, dường như nàng còn có một cái không gian và linh vật chưa mở ra. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nàng rất là có lòng tin đối với mình làm một tiểu địa chủ ở cái thế giới này.
Liền nói ra: "Cha, nương, vậy thì làm như vậy đi."
Trần Danh suy tư một lát nói: "Nữ hộ cũng không riêng gì một trang giấy, còn phải đứng ở trên sản nghiệp, tỷ như nói nhất định phải có nhà ở hoặc là đất lập hộ. Trong nhà hiện tại chỉ có cái tiểu viện này và bốn mẫu đất, phòng ở không thề sang tên cho các con, trong ruộng tiểu mạch sắp thu, dù sao vẫn phải chờ tới thu xong lại bán. Ta đi trước mượn đại ca ta một ít tiền mua lại chỗ bên cạnh nhà chúng ta, dùng để cho con lập hộ."
Lại kêu Trần Đại Bảo và Trần A Lộc đến cùng nhau thương lượng bước tiếp theo.
Hắn nói với A Lộc: "A Lộc, tỷ tỷcon là một nữ nhi, thân thể lại không tốt, Đại Bảo lại nhỏ, cha muốn phân cho bọn họ một mẫu đất cất nhà ở lập hộ, như thế nào?" Hắn vốn là muốn phân hai mẫu đất cho A Phúc, một mẫu bán xây nhà, một mẫu cho bọn họ sinh sống. Nhưng nghĩ đến lão nương và đại ca, vẫn chỉ có thể phân một mẫu. Nghĩ tới cuộc sống bọn họ sau này, nhà mình vụng trộm tiếp tế là được.
A Lộc thống khoái mà nói ra: "Cha, cho tỷ tỷ ba mẫu đất đi. A Lộc là nam tử hán, lớn lên có thể tự mình kiếm gia sản."
Vương thị vội nói: "Không được, mộ mẫu đất đủ rồi."
Vương thị biết rõ tâm tư bà bà cùng đại bá, cũng không dám để A Phúc và Đại Bảo muốn nhiều.
Trong lòng Trần A Phúc cực cảm động. Trần Danh và A Lộc thật không tệ, đất đai là căn bản nông nhân sống qua ngày, bọn họ thế nhưng có thể hào phóng như thế. Ở cổ đại, khuê nữ ruột cũng không nhất định cho đất đai không tiếc, huống chi nàng con là một con ghẻ.
Vội nói: "Cảm ơn cha, cảm ơn Nhị đệ, con và Đại Bảo không cần sản nghiệp Trần gia. Cất nhà ở phải bán một mẫu đất đai, coi như là chúng con mượn."
Hết chương 16.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT