Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sau cùng, La quản sự hỏi: "Có cần lão nô phái người đi Trần gia nói một tiếng hay không, nói đại gia trở về rồi, để A Phúc ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày?"
     
Sở Lệnh Tuyên trước gật gật đầu, sau lại nói: "Không cần cố ý đi thông báo, vẫn cho nàng đi đến dạy Yên Nhi đi."
     
Chẳng biết tại sao, hắn, cũng muốn xem xem nàng, xem xem nàng là dạy bảo khuê nữ như thế nào.
     
Nói đến chuyện làm ăn làm nồi lẩu cùng tiểu thương nhân Dương Minh Viễn, Sở Lệnh Tuyên đầu tiên là không quá đồng ý. Nhưng nghe đến điểm quan trọng là Trần A Phúc cung cấp, nàng cũng là một cổ đông, cũng liền gật đầu đồng ý. Vẫn nhắc nhở La quản sự chú ý một chút, biết người phải trong sạch, đừng để chỉ nhận bạc thương nhân phá hỏng Hầu phủ cùng thanh quan của hắn.
     
La quản sự vội vàng khom người xác nhận.
     
Sở Lệnh Tuyên lại nghĩ tới chuyện Nhị thẩm Hầu phủ kinh thành đề cặp tới, bên môi chợt lóe qua vẻ mỉa mai cười lạnh. Hỏi: "Triệu gia thôn có nghe động tĩnh gì sao?"
     
La quản sự nói: "Thời gian trước, mẫu thân Trần đại nhân đặc biệt phái người về Triệu gia thôn, móc năm mươi lượng bạc, nói muốn ở Triệu gia thôn xây cầu đá bên cạnh trên sông, thuận tiện nhóm đồng hương. Nghe nói, năm trước Trần mẫu còn đặc biệt về thôn một chuyến. Triệu gia thôn chuẩn bị bày tiệc rượu ba ngày, còn sẽ thỉnh gánh hát thị trấn đi hát tuồng, các thôn dân đều ngóng trông đâu."
     
Sở Lệnh Tuyên hừ lạnh nói: "Lão phụ kia, không chỉ biết mua danh chuộc tiếng, còn, còn quá biết dựa dẫm."
     
Ngày hôm sau, Trần A Phúc làm một món ăn mới Bồng Khuyên, chính là mảnh khang chiên bí đỏ cuộn.
     
Vì tiểu cô nương có thể nghe theo hết thảy chỉ huy hành động, Trần A Phúc vắt hết óc làm điểm tâm, đa dạng đại khái hai ba ngày đổi một món.
     
Dẫn Đại Bảo đi đến Đường Viên, lại không thấy được chiến sĩ thi đua La quản sự, chỉ phải giao hộp đựng thức ăn cấp La gia cho một người bà tử, nhờ bà hỗ trợ đưa đi hậu viện La gia.
     
Vừa đi tiến Di Nhiên Viện, liền nhìn thấy Sở Hàm Yên mặc đến tròn trịa ôm con rối tiểu Yến Tử đứng ở dưới hành lang đôi mắt trông mong về phía cửa lớn nhìn quanh. Khi bóng dáng Trần A Phúc cùng Đại Bảo xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn sẽ bắn ra một nụ cười mỉm, chờ Trần A Phúc đi đến bên cạnh mình, ngồi xổm xuống ôm mình vào trong lòng.
     
Gần nửa tháng đến nay, ngày ngày như thế.
     
Hôm nay, Trần A Phúc không như con bé mong muốn đi đến trước mặt nó, mà là ở địa phương cách phía trên nó một trượng liền ngừng lại. Ngồi xổm xuống đưa ra hai tay với tiểu cô nương, cười nói: "Tỷ muội vẫn luôn đang đợi di di, đúng không? Lại đây, đến với di di bên này."
     
Thấy Sở Hàm Yên không động, Trần A Phúc lại cười nói: "Tỷ muội đến với di di bên này, di di thích con, tỷ muội không thích di di sao?"
     
Sở Hàm Yên nhỏ giọng lúng túng: "Thích... Di di."
     
"Thích di di, thì đến bên di di này." Trần A Phúc khích lệ nói.
     
Sở Hàm Yên do dự một hồi lâu, thấy di di vẫn không tới ôm mình, mà là liên tục đưa tay với mình, đành lấy hết dũng khí một bước nhỏ một bước đi chuyển phía trước. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Nàng, quá muốn cái ôm ấp ấm áp kia.
     
Chỉ là, bước chân chuyển được đặc biệt do dự, nhát gan, chuyển một bước thậm chí còn muốn ngừng trong chốc lát. Khoảng cách một trượng, con bé đi gần nửa khắc đồng hồ.
     
Khi con bé sắp chuyển đến bên cạnh Trần A Phúc, Trần A Phúc cười một phen ôm nó vào trong lòng, mừng rỡ nói: "Di di biết rõ, tỷ muội thích di di đâu. Tỷ muội thật dũng cảm, đây là lần đầu tiên tỷ muội chủ động đi đến trước mặt di di." Tiếng nói lại chậm lại: "Tỷ muội nhớ kỹ, nghĩ muốn cái gì, không cần chờ người khác cho con, mà là phải chủ động xuất kích."
     
Sở Hàm Yên lại nhỏ giọng nói: "Thích... Di di."
     
Trần A Phúc dùng mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nói: "Thật tốt, thích di di, thì phải biểu đạt ra giống như vậy."
     
Trần A Phúc khen ngợi xong Sở tiểu cô nương, liền từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một cái Bồng khuyên nói: "Đây là bồng khuyên, tỷ muội nói cùng di di, bồng - - bồng - - vòng."
     
Bồng khuyên dưới ánh mặt trời càng thêm tỏ ra vàng rực rỡ, lại có một cỗ mùi thơm ngọt phiêu tán, khóe miệng Sở Hàm Yên chảy xuống một chút nước miếng, chậm rãi nói: "Bồng - - bồng - - vòng, ăn, muốn ăn."
     
"Nha, tỷ muội thật thông minh, biết rõ đây là Bồng khuyên, Hôi Hôi cũng không biết." Trần A Phúc nói xong, liền đưa bồng khuyên cho Sở Hàm Yên, lại dùng khăn lau sạch nước miếng cho bé.
     
Hôi Hôi lại mất hứng Trần A Phúc nâng một người đả kích một người, mất hứng kêu lên: "Hôi Hôi biết rõ, Hôi Hôi biết rõ..."
     
Trần Đại Bảo cười bắt nó đi một bên, lại đút một khối bồng khuyên.
     
Trần A Phúc mới vừa đứng dậy, lại chứng kiến Sở Lệnh Tuyên từ trong phòng đi ra.
     
Hắn cũng trở về rồi, còn cho bản thân đi đến làm gì? Nàng đã liên tục làm thêm giờ thật nhiều ngày rồi, rất mệt mỏi nha.
     
Trần A Phúc oán thầm không thôi, cũng đành phải cong cong đầu gối, nói: "Gặp qua Sở đại nhân."
     
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, cười nói: "Vất vả Trần sư phụ rồi, cô dạy Yên Nhi cực kỳ tốt."
     
Trần A Phúc cười nói: "Yên tỷ muội đặc biệt ngoan ngoãn, cũng rất thông minh, học cái gì so với trong tưởng tượng của ta còn nhanh hơn."
     
Sở Lệnh Tuyên hôm nay tính đến khuê nữ nên cơm nước xong, liền tới Di Nhiên Viện. Lại trông thấy Sở Hàm Yên đứng ở dưới hành lang, kêu nó vào phòng cũng không đi vào. Còn nói: "Di di, Đại Bảo."
     
Tống mụ mụ thấp giọng cười nói: "Tỷ muội là đang chờ Trần sư phụ đấy."
     
Thấy nữ nhi dạng này, Sở Lệnh Tuyên lại vui vẻ lại có chút ăn vị. Hắn đứng ở bên cạnh khuê nữ nói: "Phụ thân bồi Yên Nhi cùng nhau chờ."
     
Sở Hàm Yên bình thường đều chờ một mình, bé không có thói quen người khác chờ chung, liền mất hứng nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên.
     
Sở Lệnh Tuyên thấy mình bị ghét bỏ, vội vàng nói: "Được, Yên Nhi tự mình chờ, phụ thân đi vào nhà."
     
Không qua bao lâu, Trần A Phúc bọn họ liền tới.
     
Khi tỷ đệ La gia cùng vài tiểu nha đầu đều đến đầy đủ, Trần A Phúc lại bắt đầu dạy học. Bên ngoài trời lạnh, còn có chút tuyết nhỏ bay, nhưng thượng khóa vẫn ở dưới hành lang.
     
Bởi vì bọn họ hiện đang đi học nội dung chỉ có "Nói" và "Động", ở bên ngoài thì đỡ hơn chút. Vừa có thể để cho tiểu cô nương dung nhập trong trò chơi, cũng có thể rèn luyện tính phối hợp thân thể cho tiểu cô nương, còn có thể nâng cao tố chất thân thể. Qua ít ngày nữa, liền muốn làm thủ công, nhất định phải ở trong phòng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Trần A Phúc vỗ vỗ tay, khiến cho bọn nhỏ đứng vững, hai con vẹt đứng ở trước nhất bên cạnh, trước học tập sau giờ học nghiệp, đọc hai lần "Tiểu Yến Tử".
     
Sau đó lại nói một lần chuyện xưa "Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn". Chỉ là, nguyên văn là "Nương thân" đổi thành "Phụ thân", bởi vì nàng đích xác không đành lòng nhìn thấy Sở Hàm Yên u mê cùng mờ mịt lúc nghe được "mẫu thân".
     
Sau đó, Trần A Phúc liền từ trong bao lớn lấy ra mấy thứ đồ, đây là đạo cụ Trần A Phúc tranh thủ làm cho bọn nhỏ.
     
Ở bên hông La Minh Thành cài một sợi dây, trên dây lưng còn rớt xuống một cái đuôi to. Tất cả mọi người cười vang lên, gọi hắn đại hôi lang. La Minh Thành cũng làm mặt quỷ kêu lên: "Ta là đại hôi lang, muốn ăn tiểu bạch thỏ."
     
Cho Sở Hàm Yên, La Mai cùng một tiểu nha đầu khác mang cái kẹp tóc ở trên đầu, trên kẹp tóc còn có hai lỗ tai thỏ màu trắng. Các nàng là ba con thỏ ngoan ngoãn.
     
Lại cho Đại Bảo mang cái kẹp tóc, trên kẹp tóc có hai lỗ tai thỏ càng lớn. Hắn là thỏ phụ thân.
     
Đại Bảo cũng thích cái trò chơi này, càng ưa thích làm thỏ phụ thân, cho nên thời điểm chơi trò chơi cũng không đọc sách, mà là cùng bọn nhỏ chơi đùa cùng nhau.
     
Sau đó, mấy hài tử bắt đầu biểu diễn "Con thỏ nhỏ nhi ngoan ngoãn".

Hết chương 138.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play