Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Vương thị thẹn thùng giận Trần A Phúc: "Đứa nhỏ ngốc, nào có ai như con gắp thức ăn cho nương, nên gắp thức ăn cho Tam thúc và tam thẩm của con mới đúng."
     
Trần A Phúc nghe, vừa cười gắp thức ăn bỏ vào chén Trần Thực cùng Trương thị. Cười nói: "Mấy ngày nay mấy người chúng ta phiền toái Tam thúc tam thẩm."
     
Trần Thực cười nói: "Tam thúc ước gì các người ngày ngày ở nhà phiền toái chúng ta. Chao ôi, chỉ là không yên tâm Nhị ca một mình ở quê hương, nếu không còn muốn giữ các người nán lại mấy ngày nữa."
     
Sau khi ăn xong, La quản sự thế nhưng đến, hắn nói mấy ngày nay vẫn luôn đang bận, buổi chiều ngày hôm qua mới tiễn đi đại đa số khách nhân, hôm nay tìm giờ rảnh đến, liền muốn bồi Trần A Phúc đi chỗ người môi giới xem đất.
     
Đại Bảo còn muốn đi theo, Trần A Phúc không mang, nói các nàng là đi người môi giới, chỗ môi giới nhiều người. Trần Đại Bảo từ nhỏ sợ nhất chính là bị người môi giới bán đi, liền không dám đi theo.
     
Còn nói: "Nương lớn lên xinh đẹp như thế, cũng chú ý một chút, đừng để môi giới bán người lừa bán mất." Lại dặn dò Vương thị: "Bà ngoại nhất định phải liên tục dắt tay nương của con."
     
Vương thị xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cười nói: "Dạ, bà ngoại biết rõ rồi." Ra cửa mới nói với Trần A Phúc: "Đại Bảo là đứa bé ngoan, không uổng con yêu thương hắn."
     
Trần A Phúc cười gật đầu.
     
Mấy người ra Trần Tam tạp phô, Trần A Phúc mẹ con ngồi vào toa xe, La quản sự ngồi ở bên cạnh Khánh bá.
     
Trần Thực và Trần A Ngọc tiễn bọn họ đi ra còn đang nói cùng La quản sự và Khánh bá, buổi tối nhất định phải tới nhà hắn uống rượu. Trần A Phúc cũng ở trong xe mời mọc, La quản sự cùng Khánh bá liền cười đồng ý.
     
Trên đường, La quản sự còn nói năm ngày sau, cũng chính là ngày hai mươi lăm tháng chín, hắn sẽ mang Sở Hàm Yên cùng nhau về Đường Viên, hỏi Trần A Phúc có theo bọn họ cùng nhau trở về hay không, còn nói ngồi xe ngựa chỉ cần hai canh giờ liền đến.
     
Trần A Phúc nghe vậy, cũng nguyện ý theo chân bọn họ cùng nhau trở về. Ngồi xe ngựa mau không nói, trên đường còn an toàn, chỉ là so với thời gian nói trước phải trở về muộn hơn bốn ngày, sợ Trần Danh lo lắng.
     
La quản sự nói, đại nhi tử La Nguyên của hắn vừa vặn hôm nay tới trong phủ làm việc, ngày mai mới trở về. Nếu như Trần A Phúc bọn họ quyết định ngày hai mươi lăm trở về, thì để nhi tử của hắn trở về nói cho Trần Danh một tiếng.
     
Trần A Phúc cùng Vương thị liền đồng ý.
     
Xe ngựa chạy ba khắc, đi đến một người môi giới. Lý nha nhân quả nhiên rất quen thuộc cùng La quản sự, thấy La quản sự đến, vừa mời ngồi, lại dâng trà.
     
Hắn nghe điều kiện Trần A Phúc mua đất, ở huyện Trung Ninh cùng huyện Tam Thanh, muốn đất đai thượng đẳng, tốt nhất hợp thành mảnh, hơn một trăm mẫu đều có thể. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Lý nha nhân cười nói, trấn Quảng Hà huyện Trung Ninh thật là có một mảnh đất thích hợp, là ruộng lúa, giá tiền cũng thích hợp, sáu lượng bạc một mẫu. Chỉ là ruộng có chút nhiều, có hai trăm mẫu. Nhưng mà, nếu như một lần tính mua xong, còn không đòi tiền hạt cải dầu đã gieo giống bên trong.
     
Trần A Phúc tính toán trong lòng, hai trăm mẫu phải cần một ngàn hai trăm sáu mươi lượng bạc.
     
Thập Cẩm Tước sáu trăm lượng, bán bảo thạch bốn trăm lượng, hồng bao một trăm lượng bạc, bán khuy cài thiết kế một trăm bốn mươi lượng, bán con rối mười lượng, tổng cộng là một ngàn hai trăm năm mươi lượng bạc. Mình thêm mười lượng nữa, có thể mua lại.
     
Hơn nữa, trấn Quảng Hà láng giềng huyện Tam Thanh, cách Hưởng La thôn chỉ hơn mười dặm lộ trình.
     
Nếu đây thật sự là ruộng tốt, Trần A Phúc quả thật nguyện ý.
     
Vương thị vừa nghe nhiều tiền như thế, liền kéo Trần A Phúc đến một bên nói: "A Phúc, quá nhiều, chúng ta mua không nổi."
     
Trần A Phúc nhẹ giọng tính toán một chút với bà, nói: "Bạc đủ rồi."
     
Lại đi tới nói với Lý nha nhân: "Nếu ruộng đó tốt, chúng ta liền mua lại.
     
Lý nha nhân cười nói: "Ta cùng La đại ca chung đụng vài chục năm, sẽ không lừa các ngươi, ruộng lúa kia thật sự không tệ. Chẳng qua, một khoản mua bán lớn như thế, vẫn phải nhìn qua mới tốt. Hôm nay đã muộn, đi trấn Quảng Hà cho dù ngồi xe ngựa cũng phải hơn một canh giờ, qua đó rồi về cũng mất hơn nửa ngày. Còn phải đi huyện Trung Ninh làm khế đất đai, lại thêm nửa ngày thời gian. Cho nên, chỉ đành đợi ngày mai đi."
     
Trần A Phúc cũng nghĩ như thế, liền gật đầu đồng ý.
     
La quản sự ngẫm lại nói: "Vậy cũng chỉ có như thế. Nhưng mà, ngày mai ta còn có việc, không thể cùng các ngươi, sẽ để Nhị tiểu tử nhà ta và Khánh bá đi cùng các ngươi thôi."
     
Hắn không yên tâm để hai phụ nhân mẹ con Trần A Phúc đi, cũng chỉ phải để cho con thứ hai La Phương của mình làm tiểu quản sự ở trong Sở phủ cùng Khánh bá đi một chuyến.
     
Hiện tại, La quản sự đặc biệt cảm kích Trần A Phúc, hắn là thật tâm thành ý muốn giúp nàng.
     
Nghe La quản sự nói, Trần A Phúc vội vàng bày tỏ cảm tạ.
     
Bộ dáng của mình quá phát triển, Vương thị lại nhã nhặn không quá thông lõi đời, Lý nha nhân đến cùng chưa quen thuộc, nếu như có nhi tử La quản sự cùng Khánh bá đi cùng, tốt hơn nhiều.
     
Nói chuyện xong, mấy người cáo từ.
     
Lần này đi là hậu viện Trần gia, bên cạnh chính phòng có một cánh cửa, đưa xe ngựa từ trong cửa vào sân nhỏ. Trần gia đã xếp đặt rượu và thức ăn lên bàn, trừ món kho nhà mình ra, còn đặc biệt đi tửu lâu mua vịt quay cùng canh thịt bò Hoa Chi, lại mua mấy cân tiểu nguyên xuân tửu.
     
La quản sự cùng Khánh bá được mời đi sảnh phòng ngồi vào vị trí, do Trần Thực cùng Trần A Ngọc bồi, uống rượu ăn cơm.
     
Vương thị cùng Trần A Phúc liền đi phòng bếp giúp đỡ bận rộn.
     
Đưa tiễn khách nhân đi, Trần Thực nghe nói hai mẹ con muốn đi địa phương xa như vậy thì không yên tâm, cũng nhất định phải đi theo. Còn nói nếu như mua đất, hắn bồi nha nhân đi huyện Trung Ninh xử lý khế đất, như vậy trong một ngày là có thể đều làm xong mọi chuyện.
     
Thế này, liền tốt rồi. Trần A Phúc cùng Vương thị lại vội vàng bày tỏ cảm tạ.
     
Trần Thực khoát tay cười nói: "Cám ơn cái gì. Tam thúc lấy thực đơn của A Phúc kiếm tiền, còn chưa cảm tạ đâu. Chờ về sau thời điểm A Phúc thành thân, Tam thúc nhất định đưa phần đại lễ."
     
Trần A Phúc cũng sẽ không thẹn thùng như tiểu cô nương A Mãn, cười nói: "Dạ, chất nữ nhi sẽ chờ." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Nói được mọi người cười rộ lên.
     
Vương thị giả bộ tức giận đánh Trần A Phúc hai cái, sẵng giọng: "Nha đầu này, sao có thể không biết xấu hổ như thế."
     
Sáng sớm hôm sau, Vương thị cùng Trần A Phúc mặc thỏa đáng sớm một chút. Các nàng đều mặc là áo vải nửa cũ nửa mới, mang mộc trâm, cùng Trần Thực cùng nhau ngồi chờ ở trong cửa hàng. Đại khái đầu giờ Thìn, Khánh bá liền kéo ngựa xe đến.
     
Từ trên xe bước xuống một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn chính là con thứ hai La Phương của La quản sự.
     
Hắn cười nói hiện thời trong phủ trừ lão hầu gia còn chưa đi, khách nhân khác đều đi rồi. Đại gia nói hôm nay mời Đại Bảo mang Thất Thất và Hôi Hôi đi trong phủ chơi, tỷ muội nhớ cậu.
     
Còn có một cái nguyên nhân khác La Phương chưa nói, Sở lão hầu gia đặc biệt thích chim chóc, nghe nói bạn tốt Yên tỷ muội có hai con vẹt cực kỳ thông minh, liền muốn nhìn một chút. Chỉ vì trong phủ nhiều người nhiều việc, lão gia tử nhẫn nại tính tình đợi đến hôm nay, sáng sớm liền vội vã muốn xem.
     
Cũng nói sau giờ Tị, trong phủ sẽ đánh xe ngựa đến đón Đại Bảo.
     
Đại Bảo hiện tại còn chưa rời giường. Trương thị nghe vậy thì vội vàng đáp ứng, nói sau khi Đại Bảo tỉnh lại liền nói với cậu.
     
Mấy người hàn huyên vài câu rồi lên xe, Trần Thực cùng mẹ con Vương thị ngồi vào trong khoang xe, La Phương và Khánh bá cùng nhau ngồi ở ngoài xe.
     
Xe ngựa thẳng đến ngoài cửa Tây, Lý nha nhân đã chờ bọn họ ở chỗ đó. Sau khi hội hợp tiếp tục đi về phía tây, đoạn đường này cũng là đường lúc Trần A Phúc bọn họ đến đã đi qua.

Hết chương 103.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play