Nhìn hắc ngư quấy đục hồ nước mà chạy đi, sắc mặt Lý Tu Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, ngược lại có vài phần bất đắc dĩ.

Thiết Sơn bên cạnh lại mở to hai mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

- Thiếu, thiếu gia, con cá đen này thật lớn.

Lý Tu Viễn nói:

- Con hắc ngư kia là thủy yêu, chính nó đã gây nên sóng gió lớn trong hồ nước vừa nãy, súc sinh kia thấy ta đứng bên hồ muốn xông tới ăn thịt, lá gan yêu nghiệt này rất lướn, ban ngày ban mặt muốn lên bờ giết người, xem ra nó sống trong đây rấy thoải mái, chẳng chút kiêng kị gì. Đáng tiếc hồ này quá lớn, ta chỉ bắn mù một con mắt của nó, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo nó sẽ không dám lộ diện.

Có thể trốn trong hồ lớn, khó trách lão đạo đưa gương đồng cho Tiểu Can Tử bất lực, mà hắn cũng khác gì đâu. Một khi hắc ngư không lên bờ, Lý Tu Viễn cũng không thể bơi xuống hồ chém giết với nó.

Bị hắc ngư là tổn thương là chuyện nhỏ, một khi nó ăn máu huyến của hắn xong, đạo hạnh sẽ tăng lên không ít, lúc đó coi như khó đối phó rồi.

- Thiếu gia, nếu hắc ngư trốn trong hồ lớn suốt, chúng ta tiêu diệt nó bằng cách nào đây.

Thiết Sơn nghĩ mãi không ra:

- Dù dùng lưới vớt cũng vớt không nổi con cá lơn như vậy, có bắt được đi nữa thì với khí lực kia của hắc ngư, đoán chừng muốn khiến lưới rách, lật thuyền cũng chẳng khó, tới khi đó lại có thêm người chết.

- Ngươi nói không sai, nếu ở trong hồ, chúng ta không phải đối thủ của nó, vì thế phải tìm người hỗ trợ.

Lý Tu Viễn nói.

- Tìm người? Thiếu gia, nơi này chỉ chúng ta và thôn dân, dù có kéo hết thôn dân ra chỉ sợ cũng chẳng phải đối thủ của yêu quái.

Thiết Sơn lo lắng nói.

- Ta không nói tìm thôn dân

Nghe vậy vẻ mặt Thiết Sơn trở nên nghi hoặc, có điều hắn không hỏi nhiều, rất nhanh hai người liền rời khỏi bờ hồ, quay về thôn Đại Hồ.

- Lão thôn trưởng, xin hỏi ta có thể mượn một ít bút mực nghiên giấy được không?

Lý Tu Viễn đi tới nhà của La lão đầu, thi lễ nói.

La lão đầu ngây ra một lúc, như nhớ lại thứ gì liền đáp:

- Có, có, có bút mực giấy nghiên đặt trong từ đường của thôn, Lý công tử cần dùng ta sẽ kêu người đem tới cho ngài.

Lý Tu Viễn trừ yêu giúp thôn làng, tất nhiên thôn trường có cầu tất đáp.

Lúc này, ông phái một thôn dân tới từ đường lấy bút mực giấy nghiên tới.

Bút nghiễn đã cất giữ nhiều năm, cán bút dùng nhiều nên dầu đã bị mài gần hết, giết cũng thô ráp ố vàng, còn có chút rách rưới.

Hiển nhiên sinh hoạt của thôn dân rất gian khổ, thu nhập không đủ mua mất thứ văn phòng tứ bảo này.

- Để Lý công tử chê cười rồi, trong thôn cũng chỉ có một bộ bút mực giấy nghiên thế này thôi.

Khuôn mặt La lão đầu đỏ ửng, có chút xấu hổ giải thích.

- Vô sự, có thể viết chữ là được.

Lý Tu Viễn cười cười, không để ý.

- Đúng rồi, thôn trường có thể giúp tại hạ một chuyện chứ?

La lão đầu đáp:

- Mời Lý công tử nói, nếu có thể lão hủ nhất định giúp.

- Vậy phiền thôn trưởng động viên thôn dân bày một cái bàn, một cái lư hương, một ít cống phẩm trướng hồ.

Lý Tu Viễn nói.

- Lý công tử muốn tế tự?

La lão đầu nghi vấn hỏi, lại nói:

- Biện pháp này lão hủ thử qua, không thành công, người trong thôn đã làm trên dưới năm lần, dê bò gì đều đưa tới, có đều thủy quái ăn tế phẩm xong vẫn làm loạn như cũ.

Lý Tu Viễn lắc đầu:

- Không, không phải tế tự, mà là thỉnh thần tru yêu.

Lấy khả năng hiện tại của Lý Tu Viễn muốn trừ yêu là chưa đủ, tuy nói hắn đã tu đạo nhưng âm hồn còn chưa thể xuất khiếu được, lần trước đều nhờ sư phụ hỗ trợ, hơn nữa trước mắt hắn lại chẳng có pháp lực, đạo hạnh gì, càng không tinh thông đạo pháp hay đạo thuật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play