Lưu huyện lệnh kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra càng nhiều hơn, nhất là khi thấy chuôi đao dựng thẳng trước mặt mình, ông ta bị hù xém chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
- Huyện lệnh đại nhân, chúng ta tâm sự một chút đi.
Ngô Phi híp mắt, một cước giẫm lên lưng Lưu huyện lệnh.
- Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, tiểu nhân mới nhậm chất, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết, xin hảo hán giơ cao đánh khẽ tha tiểu nhân đi.
Lưu huyện lệnh bị hù thiếu chút nữa là dập đầu cầu xin tha thứ.
Ngô Phi huơ tay, đánh bay mũ quan của Lưu huyện lệnh:
- Cầu ta tha cho ngươi? Lão tử cho phép ngươi làm vậy chưa? Nói, huynh đệ Hàn Mãnh của lão tử bị giam ở nơi nào.
- Ngục, trong ngục.
Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái nhợt, hấp tấp vội vàng nói.
- Vậy hẳn ngươi biết nên làm sao rồi nhỉ?
Ngô Phi nói.
Lưu huyện lệnh liên tục gật đầu:
- Biết, biết, lập tức thả người, lập tức thả người... Này, có ai không, nhanh, nhanh đi phòng giam thả Hàn Mãnh ra, không, không, không, là mời Hàn Tráng sĩ ra.
- Để các ngươi đi lão tử không yên lòng.
Ngô Phi nhếch miệng cười một tiếng, sau đó phất phất tay:
- Bốn người các ngươi hãy đi theo nha dịch cứu Hàn huynh đệ.
- Vâng, lão đại.
Bốn tặc nhân che mặt đáp lại một tiếng, lúc này mới áp giả một tên nha rời khỏi từ cửa hông.
- Hia tên nha dịch các ngươi trốn ở nơi này là muốn đánh lén ta?
Lúc bốn tặc nhân che mặt đi qua cửa hông, thấy nha dịch muốn bắt Lý Tu Viễn đang đứng đấy liền rút đao chém xuống.
- Hảo hán tha mạng... A ~!
Chưa nói xong, tiếng kêu thảm vang lên, hai nha dịch ngã lăn trên mặt đất, máu tươi dâng trào, trong nháy mắt nằm yên không động đậy.
- Đi ~!
Giải quyết xong bốn tặc nhân mới nhanh chân rời đi.
Sắc mặt Lý Tu Viễn vẫn như thường, bình tĩnh nhìn Lưu huyện lệnh bị Ngô Phi giẫm dưới lòng bàn chân.
Sau một lúc, bốn tặc nhân dẫn Hàn Mãnh và Lý Đại Phú thụ thương trở lại.
- Lão đại, Hàn huyenh đệ nói đây là thủ phủ huyện Quác Bắc, Lý Đại Phú. Chúng tiểu nhân cố tình bắt ông ta tới, nghĩ có thể vơ vét một chút.
Một cái che mặt tặc nhân nói.
- Tốt, làm tốt, trong nhà Lý Đại Phú có tiền, có thể lấy ra chuộc ông ta, tới Lý gia lấy mấy chục vạn tiền chuộc tới đây.
Lúc này Hàn Mãnh cũng mở miệng nói:
- Lão đại, ta nghe nói tháng này Lưu huyện lệnh đã vơ vét được không ít tiền tài của huyện Quách Bắc, hiện tại nha môn giàu tới chảy mỡ. Hôm nay đã tới, chi bằng bằng cướp sạch nơi này đi.
- Nói có lý.
Ngô Phi sờ đầu trọc cười nói:
- Lưu huyện lệnh phải không? Tiền tài ngươi thu được giờ để ở đâu?
Nói xong liền cầm đại đao đặt vào cổ ông ta, khua nhẹ một đường.
- Hậu... hậu đường, trong một gian phòng, chìa khóa ở đây.
Lưu huyện lệnh bị hù tới cái gì cũng nói hết, chẳng dám giấu diếm.
- Rất tốt, kêu mười huynh đệ tới lấy tiền tài.
Ngô Phi nói.
Lúc này mười tặc nhân che mặt quay người rời đi.
- Đại, đại vương, chuyện này không liên quan đến chúng ta, xin đại vương giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta rời đi.
Một cái thân hào lấy hết dũng khí nói.
Ngô Phi quát:
- Ngậm miệng lại, có ai không, tới đánh cho tên kia ba mươi cái tát.
Lập tức có một tặc nhân đi tới, một tay bắt lấy thân hào rồi hung hăng quật mấy cái tát.
Những thân hào khác thấy vậy đều sợ rụt cổ, không dám nói nhiều thêm một câu.
- Lão đại, phát tài rồi, ngươi xem, trong rương đều là bạc.
Rất nhanh, mười tên tặc nhân lúc này hai người khiêng một cái rương tới, ròng rã hết năm cái rương, bên trong toàn là trang sức, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.
- Nhiều như vậy?
Ngô Phi hưng phấn nói.
- Còn chỉ có thế này đâu, hậu đường vẫn còn.
Ngô Phi cười khà khà nói:
- Tốt cho tên huyện lệnh như ngươi, mới nhậm chức một tháng đã thu được biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, xem ra ngươi chẳng những là cẩu quan còn là một tên tham quan.
- Đại vương tha mạng, số tiền này đều đưa đại vương, tiểu nhân một phần cũng không cần, xin đại vương tha cho ta.
Lưu huyện lệnh quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu nói.
- Phi, cẩu quan hại huynh đệ của ta, vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, còn muốn xin? Hôm nay lão tử thay trời hành đạo trừng trị ngươi, người đâu, tới đè ông ta lại.
Ngô Phi quát.
Lúc này vài tặc nhân tới ấn Lưu huyện lệnh vốn đã xụi lơ xuống, khiến ông ta quỳ trên mặt đầu.
- Tha, tha mạng a...
Lúc này Lưu huyện lệnh bị hù tới vừa khóc vừa la, dưới thân ướt một mảnh, bị dọa sợ tới tè ra quần.
- Chính vì ác quan như các ngươi mới hại bọn ta phải sống không nổi mà đi làm cường đạo, hôm nay không chém ngươi sao có thể hả giận.
Ngô Phi giơ đại đao lên, nhìn về phía Lý Tu Viễn bình tĩnh đứng ở một góc, thấy Lý Tu Viễn bất động thanh sắc nhẹ gật đầu Ngô Phi mới cười hắc hắc, mặc kệ Lưu huyện lệnh không ngừng cầu xin mà chém xuống.
Trước tiên Ngô Phi dùng chuôi đao đánh ngất Lưu huyện lệnh khiến hắn như cái xác mất hồn quỳ trên mặt đắt, không kêu gào van xin nữa, trở nên phá lệ yên tĩnh.
"Daaa!”
Sau khi hét lớn một tiếng, Ngô Phi mới giơ tay chém xuống, máu tươi phun ra, thủ cấp Lưu huyện lệnh lăn xuống đất.