- Đúng rồi đại nhân, thời điểm tiểu nhân rời đi nghe người áo đen mơ hồ nói một câu.
- Là câu gì? Ngươi kể lại thật chính xác.
Lưu huyện lệnh truy vấn.
Toàn thân Vương Xuyên t run lên, run rẩy nói:
- Người áo đen kia nói: “Chuyện đã xong, nhanh trở về phục mệnh với đại thiếu gia."
- Đại thiếu gia? Ngươi xác định người áo đen kia nói đại thiếu gia.
Lưu huyện lệnh hỏi.
- Đúng vậy, tiểu nhân khẳng định.
Vương Xuyên nằm rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Nhóm thân hào, tộc lão bên ngoài đại đường lần nữa kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Lý Tu Viễn.
- Không, không thể nào, là Lý Tu Viễn mướn hung thủ giết người, sát hại bà đồng Vươngư?
- Trong đêm phái người giết Vương bà đồng, đây là muốn ngăn cản công thẩm hôm nay, xem ra tội danh của Lý Đại Phú cũng là thật.
- Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ Lý đại thiếu gia lại làm ra chuyện tâm ngoan thủ lạt như thế, ai, đến bây giờ ta vẫn chưa tin được.
- Hôm qua ta nghe được chút phong thanh, nghe nói sai dịch Hắc Tam bị Hàn Mãnh của tiêu cục Lý giá chém, dù Hắc Tam là du côn nổi danh huyện Quách Bắc nhưng hắn vẫn không làm gì khiến người oán trách, Lý Tu Viễn ra tay quá độc ác.
Trong lúc nhất thời, lòng người đại biến.
Thân hào và tộc lão vốn ủng hộ Lý Tu Viễn đã thay đổi, họ đều nghĩ hắn sai người ám sát bà đồng Vương.
Nếu tội danh được định xuống, hôm nay Lý Đại Phú không cần thẩm tra, phải trực tiếp nhận tội thôi.
Con thế nào cha thế nấy.
Thấy cảnh này, khóe miệng Lưu huyện lệnh lộ ra nụ cười.
Lý gia muốn đấu với ông?
Mấy nam nay ông không tính là thăng quan tiến chức, học rộng tài cao, nhưng so với thân hào tộc lão gì đó vẫn hơn nhiều, xét cho cùng bọn họ chỉ là một đám ngu dân.
Với loại người này, cách điều khiển tốt nhất là lừa gạt, chỉ dăm ba câu đã khiến họ nghĩ Lý gia là hung thủ.
- Lý Tu Viễn, chứng cứ trước mắt vô cùng xác thực, ngươi có lời gì để nói?
Lưu huyện lệnh nói.
- Chứng cứ vô cùng xác thực?
Lý Tu Viễn:
- Cái gọi là chứng cứ vô cùng xác thực của Lưu huyện lệnh chỉ là tìm nha dịch dưới trướng nói gì cũng được ư. Vì sao Lưu huyện lệnh chỉ tin thuộc hạ của mình mà không tin lời người khác? Nếu vậy ta cũng có thể nói Lưu huyện lệnh đánh chết bà đồng rồi phái nha dịch vu hãm ta, khi ấy chẳng phải hai đời Lý gia đều nằm dưới sự phán xét của ngươi?
- Hoang đường, bản quan là huyện lệnh, ngươi chỉ là tội nhân, há có thể nói xấu lung tung, hơn nữa phụ thân ngươi đã sớm nhận tội.
Lưu huyện lệnh nói tiếp:
- Sư gia, cho tên tội nhân này xem giấy nhận tội của Lý Đại Phú đi.
- Vâng, đại nhân.
Sư gia nói.
Bấy giờ ông ta lấy ra một cái khây, trên đó để tờ giấy.
Lưu huyện lệnh nói:
- Lý Tu Viễn, ngươi nhìn cho kỹ, có đúng là dấu ấn nhận tội của phụ thân người không?
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, tờ giấy ghi đầy đủ tội trạng, còn có thủ ấn nhận tội của phụ thân nữa.
Thủ ấn là thật, bất quá này tội danh là giả.
Phụ thân bị bắt vào nha môn đã vài ngày, chưa nói vu oan giá hoạ đi, ép nuộc người đóng dấu nhận tội không phải chuyện khó.
- Nguyên lai mấy ngày nay Lưu huyện đã chuẩn bị xong hết thảy, thật sự là bội phục, bội phục. Hiện ta còn có thể làm được gì.
Xem xong, Lý Tu Viễn vỗ tay cười nói:
- Đã như vậy, không biết Lưu huyện lệnh muốn xử trí phụ thân và ta thế nào?
Thiết Sơn thấy Lý Tu Viễn vỗ tay, hai mắt sáng lên, lùi khỏi đám đông.
- Hừ, hiện tại chịu nhận tội rồi? Như trước đó tuyên án, bản quan phán Lý Đại Phú sung quân biên cương, đồng thời nộp bốn mươi vạn lượng bạc, đền bù cho tất cả người bị hại trong huyện, có điều hôm nay vụ án có biến hóa, Lý Tu Viễn thuê người ám sát nhân chứng, giết người là tội ác tày trời, cấu kết là việc xấu với Lý Đại Phú. Vì thế tội tăng một bậc, bản quan phán Lý Đại Phú dùng tà thuật mưu hại người, sau thu vấn trảm, mà Lý Tu Viễn là hung thủ giết người, tội không thể dung thứ, tước đoạt công danh, lập tức bắt giam, đồng thời kê biên tài sản phủ đệ, toàn bộ đồng ruộng, cửa hàng, nhà xưởng. . .
Lưu huyện lệnh làm ra vẻ ghét ác như cừu, quanh minh lẫm liệt mà tuyên án.