- Đại thiếu gia, này là…

Thiết Sơn nghi vấn hỏi.

- Là quỷ sai lưu lại, bọn họ đã làm xong chuyện, bà đồng Vương đã chết.

Lý Tu Viễn nói.

Nghe vậy Thiết Sơn giật mình, nhẹ gật đầu.

Lý Tu Viễn lại nói:

- Hôm nay sai khi trở về, ngươi nhớ kỹ tìm một nơi ở huyện Quách Bắc, xây một miếu nhỏ, đặt tôn tượng của hai quỷ sai kia, về sau ta sẽ sai người thỉnh thoảng tới đó thắp nhang cho chúng, để chúng có chỗ đặt chân ở huyện Quách Bắc, để chúng tận tâm tận lực làm việc cho Lý gia.

Nếu chuyện này quỷ sai đã hoàn thành, nói lên chúng vẫn còn giá trị.

Đã thế, công dụng cũng không tệ, vì thế cho chúng một nơi để dừng chân đi.

- Vâng, đại thiếu gia, tiểu nhân nhớ kỹ.

Thiết Sơn nhẹ gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Lý Tu Viễn liền tới huyện nha huyện Quách Bắc.

Lúc này, trước nha môn huyện Quách Bắc tụ tập đầy người, đều tới để xem náo nhiệt.

- Đại thiếu gia tới rồi, mọi người nhanh nhường đường.

- Đại thiếu gia, đến cùng Lý lão gia có chuyện gì, đang yên đang lành sao lại kéo lên kiện cáo.

- Đại thiếu gia, đừng nói phú quý nhà các người là do bà đồng Vương mang tới, bà ta thay Lý gia các người dùng tà thuật cướp tiền tài, kéo tài vận giàu sang nhà người khác sang cho các người, vì thế Lý gia mới phú quý như hiện tại, đúng không?

Có người hô.

Lý Tu Viễn dừng lại, lúc này mới chỉ vào người vừa nói:

- Ngươi là người phương nào, dám nói xấu Lý gia ta.

- Đồ hỗn trướng, đại thiếu gia là người ngươi có thể bêu xấu sao? Có muốn bị đánh không?

Lúc này một cái nhàn hán vọt ra, dùng quyền cước đấm đá người vừa nói.

Lý Tu Viễn cũng không cản, ngược lại có ý khích lệ:

- Trương Thuận, làm không tệ, trở về tới Lý gia ta lĩnh thưởng.

- Vâng, đại thiếu gia.

Trương Thuận vui mừng vô cùng, đánh càng hăng say hơn.

- Trương Thuận, ngươi đánh thì đánh, có điều lỡ xảy ra chuyện gì Lý gia ta không chịu trách nhiệm đâu.

Lý Tu Viễn nói xong liền đi vào huyện nha.

Nhàn hán Trương Thuận nghe vậy cũng không dám đánh mạnh tay nữa, miễn cho thất thủ đánh chết người.

- Phi, ngươi là cái thá gì, Lý gia ba đời phú quý, đến đời của đại thiếu gia là đời thứ tư, là nhà giàu nổi danh của huyện Quách Bắc, là người mà kẻ hạ lưu như ngươi có thể bêu xấu sao?

Sau khi nhàn hán Trương Thuận đánh xong lại hứ một ngụm.

Người kia bị đánh tới không thể hoàn thủ, chỉ có thể than thở bản thân xui xẻo.

Vào lúc này, Lý Tu Viễn sẽ không nhân từ nương tay, phải đánh liền đánh, chẳng phải chúng bảo Lý gia chỉ có tiền, không có uy nghiêm, người nào có thể mạo phạm được, hiện tại có người ra mặt giáo huấn còn gì tốt hơn.

Có lẽ những năm nay Lý gia quá mức hiền lành, dẫn tới người nào cũng dám đánh chủ ý lên họ.

Lúc này trong nha môn đã có mười mấy thân hào nổi danh và thôn lão tới.

- Lý công tử.

Không ít người nhao nhao thi lễ.

Lý Tu Viễn cũng hoàn lễ, dù sao hắn vẫn là vãn bối, nơi này thân phận rất quan trọng.

- Tu Viễn à, Lý Đại Phú gặp việc này, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng không tin, chờ một lúc Lưu huyện lệnh dám vu oan giá họa, thẩm án bất công, những lão gia hỏa như chúng ta sẽ bên vực lẽ phải cho Lý gia.

Mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng trịnh trọng nói.

Có thể thấy được Lý gia có địa vị và thanh danh vô cùng tốt ở huyện Quách Bắc.

- Xin mọi người yên tâm, việc này ta đã có chuẩn bị, sẽ không để Lưu huyện lệnh được như ý.

Lý Tu Viễn trả lời.

- Như thế là tốt rồi.

Mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng nhẹ gật đầu.

- Thăng đường.

Cùng lúc đó, trên đại sảnh đột nhiên truyền tới tiếng mộc đường vang to, âm thanh có vài phần uy nghiêm vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play