- Con chỉ không muỗn Đỗ quả phụ bị Sơn Tiêu làm hại mới xuất thủ cứu giúp, không có ý gì khác.
Lý Tu Viễn nói.
- Nhân duyên chính là thế, vô ý mới thành sự, chỉ là con không phát hiện mà thôi, trước đó vi sư bấm tay muốn tính xem vận mệnh Đỗ quả phụ thế nào nhưng coi không ra, điều này có ý gì, đồ nhi con hẳn phải biết chứ.
Đạo nhân mù cười đáp.
Đương nhiên Lý Tu Viễn biết, trời sinh vận mệnh người mang trái tim Thất Khiếu Linh Lung không thể đo lường hay tính toán được, nếu mạnh mẽ ép buộc nhất định bị trời phạt. Đồng dạng, nếu Đỗ quả phụ thật sự có duyên với hắn, vậy vận mệnh của nàng vô pháp tính ra, bởi vì khí đó vận mệnh của nàng và hắn liền kết chung một chỗ, tính là sao mà được.
- Có thể sư phụ tính sai không chừng.
Lý Tu Viễn vẫn không tin Đỗ quả phụ và mình có dính líu gì về tình cảm.
Đạo nhân mù nói tiếp:
- Nếu ngươi không tin, vi sư lại hỏi ngươi, thời điểm ngươi cứu Đỗ quả phụ có nói lời đùa giỡn với nàng không?
- Lúc cõng nàng nhịn không được có nói một câu.
Lý Tu Viễn có chút xấu hổ đáp.
Đạo nhân mù cười như không cười nhìn đồ đệ cưng của mình:
- Vậy thì đúng rồi, chính là nó, nói cho cùng nhân duyên là một dạng nhân quả, con chọc ghẹo nàng là gieo nhân, vậy Đỗ quả phụ đáp lời con thế nào?
- Hình như nàng ấy đáp lại một tiếng rồi thôi.
Lý Tu Viễn lúng túng nói.
- Đúng rồi, nàng là quả phụ, từ trước đến nay chú trọng thanh danh, bị con đùa giỡn không những không tức giận, ngược lại trả lời là ngầm cho phép con đùa giỡn, nhân này cứ vậy mà thành rồi.
Đạo nhân mù giải thích
- Nhân quả có nhân mới có quả, nhân đây thì quả đây?
Nghe trò cưng hỏi, đạo nhân mù ha hả cười nói:
- Đồ nhi đừng nóng vội, nhân đã có, quả tự nhiên là ở sau, vi sư đoán thời điểm đi đường Đỗ quả phụ đã biểu lộ cõi lòng với ngươi, có thể chỉ là một động tác nhỏ thôi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
- Nàng thay con lau mồ hôi.
Lý Tu Viễn nhớ lại.
- Chính nó, Đỗ quả phụ thay con lau mồ hôi, hành động này của nữ nhân chỉ dành cho nam nhân nhà mình, lúc đó nhất định con không hề cự tuyệt.
- Con không nghĩ nhiều vậy.
Lý Tu Viễn nói.
Đạo nhân mù nhẹ gật đầu:
- Con không cự tuyệt là tiếp nhận, Đỗ quả phụ sẽ cho rằng con ngầm đồng ý để nàng lau mồ hôi, kể từ đó, chẳng phải là ngươi tình ta nguyện rồi? Nhân duyên này sao mà sai cho được?
- Để con giải thích với Đỗ quả phụ.
Lúc này Lý Tu Viễn dừng lại, tính xoay người đi về hướng ngược lại.
- Ngay tại lúc hắn lúc xoay người, nguyên bản ráng chiều phủ khắp bầu trời lập tức bị bao phủ bởi mây đen, từng trận sấm sét rền vang.
Đạo nhân mù bị hù tới mức râu cũng rụng mấy sợi, nhanh chóng nói:
- Đồ nhi, con vừa quay đầu vi sư liền bị trời phạt, chắc chắn ông trời nghĩ vi sư phá hỏng nhân duyên của con, nhân quả này của con lớn cỡ nào cơ chứ, có khi vi sư chết mất lần cũng không đủ.
Hiện tại đạo nhân mù xúc động muốn tự vả miệng, sớm biết đồ nhi thân là Thất Khứu Linh Lung, thánh nhân trời sinh, không thể tùy ý tiết lộ thiên cơ cho hắn, thời điểm làm hư chuyện khẳng định tất cả nhân quả kia đều giáng xuống đầu ông rồi.
Thấy thế, Lý Tu Viễn dừng chân, ngẩng đầu nhìn phong vân biến sắc:
- Không tà môn vậy chứ.
- Con đoán xem.
Đạo nhân mù sốt ruột tới mức muốn giơ tay dậm chân.
- Được rồi, vậy thuận theo tự nhiên đi.
Lý Tu Viễn quyết định từ bỏ ý định trở về Hạ Hà thôn, hắn không muốn sư phụ mình thật sự bị sét đánh chết.
Lúc này mây đen dày đặc trên bầu trời nhanh chóng tản đi, khôi phục khung cảnh ráng chiều như cũ.
- Hù chết vi sư.
Đạo nhân mù nhẹ nhàng thở ra.
Lý Tu Viễn nhìn về phía đạo nhân mù, khuôn mặt như nói chẳng lẽ người yếu vậy ư.
- Đạo hạnh vi sư không yếu như ngươi nghĩ, chỉ là việc lôi phạt không phải thứ người tu đạo nào cũng dám đụng tới.
Dường như đạo nhân mù hiểu ý Lý Tu Viễn, vì thế ông luôn miệng giải thích.
- Hạc giấy truyền tin thì sao?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Nhấc tay một cái là xong.
Đạo nhân mù mười phần tự tin nói.
- Người thử một cái xem.
Lúc này, hắn nhặt một cái lá cây bên cạnh đưa tới, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm khiêu khích.
Đạo nhân mù cười ha ha một tiếng:
- Hôm nay vi sư để ngươi mở rộng tầm mắt....
Ông cột đạo bào lên, chuẩn bị thi triển tài năng, thế nhưng thời điểm vừa nhận chiếc lá, nụ cười tươi rói không biết vì sao cứng đờ.
- Đồ nhi này, tâm tư của con không trong sáng nha.
Đạo nhân mù ném lá cây ra chỗ khác, thở dài nói:
- Có con bên cạnh, đạo thuật của vi sư sao mà thi triển được.
- Lấy cớ.
Lý Tu Viễn nói.
- Người tu đạo không bao giờ nói dối.
Đạo nhân mù đáp.
- Nếu đạo thuật mất linh, sao sư phụ đạt tới cảnh giới này, người độ thiên kiếp ra sao?
- Việc này vi sư còn kém xa lắm, tổ sư gia từng độ kiếp phi thăng qua, vi sư muốn lấy ngài ấy làm gương, siêng năng tu luyện.
Khóe miệng đạo nhân mù giật một cái.
- Hẳn cũng nên là Nguyên nhỉ.
- Rất nhanh là tới.
Âm thanh đạo nhân mù nhỏ dần.
- Dù sao cũng phải tới Kim Đan chứ nhỉ.
Lúc này đạo nhân mù triệt để trầm mặc, sau nửa ngày mới ngượng ngùng cười nói:
- Chúng ta vẫn nói về chuyện hạc giấy truyền tin trước đi, nói tới mới nhớ, dù đạo thuật này gọi là hạc giấy truyền tin nhưng thực thế dùng hạc giấy hay lá cây cũng không khác gì nhau, không bắt buộc phải là hạc giấy mới được. Ân, điểm này đồ nhi ngươi ngộ tính cao, biết lấy lá đưa cho vi sư, có điều nếu không có giấy hay lá cây thì thi triển thế nào đây… Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Thần sắc Lý Tu Viễn cổ quái nhìn sư phụ mình. Bởi vì hiện tại đã trễ mà hắn còn chưa về tới huyện Quách Bắc, vì thế lựa một đạo quán nhỏ trên núi để nghỉ một đêm.
Tại cổ đại, một khi mặt trời xuống nũi thì không gian tối như bưng, khoảng cách giữa hyện Quách Bắc và Hạ Hà thôn không gần, dưới tình huống này chỉ có thể dựa vào hai chân để đi. Muốn làm gì cũng phải canh thời gian, làm sớm hơn mấy canh giờ, đợi đến trưa cẳng khác nào phải dời sang ngày kế tiếp, vì thế liền có câu mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Mặt trời vừa xuống núi liền đi ngủ, này có thể tưởng tượng đi ngủ sớm cỡ nào.
Sau khi Lý Tu Viễn rời đi, tại một nhà dân ở Hạ hà thôn tụ tập mấy thôn phụ.
Sau khi Vương thẩm đỡ Đỗ quả phụ về cũng không vội rời đi mà giúp nàng xoa bóp bằng rượu thuốc, tan máu bầm.
- Chậc chậc, ta nói muội muội a, da ngươi thật trắng, mặt cũng trắng, thân thể càng trắng, chân cũng trắng, khó trách đại thiếu gia không muốn để ngươi mệt nhọc đi đường, phải cõng ngươi về.
- Chân ta bị thương, không tiện đi lại, đại thiếu gia không có cách nào mới cõng ta về, mọi người đừng nghỉ vậy.
- Ta nói Đỗ thị a, lời này của ngươi không đúng, nhìn bộ dáng khi hai người trở về, cả người ngươi dựa lên lưng đại thiếu gia không nỡ rời đi, lúc đó chúng ta đều nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT