Lý Tu Viễn đuổi theo, một đường truy sát rời khỏi huyện Quách Bắc, lúc này mây đen trên bầu trời đã bị hắn phá tan.

Mười thiên binh mặc giáp bạc trúng tên, từng người từng người rơi xuống, vì mất đi đạo pháp mà trở thành pho tượng bạc, gần đó là tiền bạc rơi lả tả trên mặt đất.

Sau khi phá đạo thuật xong, Lý Tu Viễn chẳng vui vẻ gì, thần sắc hắn có chút ngưng trọng. Việc này nói rõ Lý gia bị người tu đạo theo dõi, tên tuổi và tài sản đã dần bị truyền ra, phiền phức sẽ không ngừng kéo tới.

- Đại thiếu gia.

Lúc này Thiết Sơn cùng một đội hộ vệ hừng hực chạy đến.

- Thu thập tiền bạc, chuẩn bị trở về phủ.

Lý Tu Viễn phân phó.

- Vâng, đại thiếu gia.

Thiết Sơn đáp lại một tiếng.

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, nhanh chóng giục ngựa trở lại huyện thành.

Ngay lúc hắn trở về, tại một chỗ không đáng chú ý ở huyện Quách Bắc, một phụ nhân mặt mũi nhăn nheo ngồi xếp bằng không nhúc nhích trong phòng, trông chẳng khác nào người chết.

Nếu để những người lớn tuổi ở huyện Quách Bắc nhìn thấy, họ sẽ nhận ra bà lão này có vài phần giống với bà đồng trong huyện.

Bà là người tới từ bên ngoài, chẳng ai biết tên đầy đủ của bà đồng, chỉ biết mọi người gọi lão là bà đồng Vương, bởi vì bà ta có được bản lĩnh câu thông quỷ thần, thường xuyên giúp người giải mộng giải nạn, có điều một tháng nay bà đồng Vương đã biến mất, khách tới giải mộng bà ấy đều không tiếp.

"Phốc ~!"

Ngay lúc này, bà đồng Vương đột nhiên mở to hai mắt, sắc mặt chấn kinh, phun ra một ngụm máu tương, nháy mắt cả người chợt uể oải hơn nhiều, toàn thân tỏa ra tử khí, dáng vẻ chợt già nua không ít, trông như cách cái chết không xa.

- Con trai Lý Đại Phú lại có năng lực như vậy, phá được đạo thuật của ta, không phải, không có khả năng, hắn cùng lắm chỉ là phàm nhân, sao phá được thuật pháp này.

- Đáng hận, thật đáng hận, nếu không phải Lưu huyện lệnh mới tới luôn thúc giục, nói ta biết chuyện kho tiền Lý gia bị mất cắp nên hôm nay mới không đều phòng, hành sự lỗ mãn để âm hồn xuất khiếu, tới Lý gia lấy bạc. Hiện tại toàn bộ thế thân đều bị Lý Tu Viễn bắn hỏng, thần hồn thụ trọng thương. Lần này tuổi thọ giảm ít nhất ba mươi năm, căn cơ cũng bị hủy sạch.

Bà đồng Vương cắn răng, cảm nhận sự đau đớn phát ra từ thân thế, như bị người nào đó không nhừng chà đạp, xương cốt như mốt đứt đoạn.

Nhi tử Lý gia ra tay đủ ác. Cũng may âm hồn bà ta chạy nhanh, bằng không sợ rằng lần xuất khiếu này sẽ chẳng trở về được. Lúc này bà ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những mất sạch nhân lượng mà bản thân cũng không bảo toàn.

"Khụ khụ ~!"

Ho khan vài tiếng, bà đồng Vương ung dung đứng lên, lấy một cái hủ để trong ngăn tủ kế bên, hâm nóng, sau đó ăn một cách đói khát vô cùng.

Dưới ánh nến mờ có thể thấy bên trong là cuống rốn đẫm máu nối dài từ một hài nhi đã thành hình.

Sau khi ăn uống một hồi, đau đớn mới từ từ giảm bớt, vết thương cũng tốt hơn một chút.

Có điều ăn hết rồi, dù khí sắc bà ta có tốt hơn nhưng tử khí vẫn âm u không chuyển, chẳng khác nào người vừa chết.

"Phần phật."

Khuôn mặt bà đồng Vương lộ vẻ giận dữ, nhét cái hũ vào mặt đất, đá văng lò than.

- Ghê tởm, ta thọ nguyên không còn, tối nay sẽ có quỷ sai tới câu hồn phách của ta.

Vừa rồi bà ta cảm ứng được thọ nguyên của mình sẽ cạn vào hôm nay, ngay cả tâm tư bồi bổ cũng chẳng còn. Nếu không phải bà đồng Vương là ngươi tu đạo, chỉ sợ hiện tại chỉ là cổ thi thể, dù trước mắt vẫn hành động như người thường cũng nhờ vào âm hồn mạnh mẽ mà chống đỡ.

- Đằng nào cũng chết, chằng bằng đầu quân cho cho tôn thạch yêu, tránh né quỷ sai trước rồi tính.

Đôi mắt đục ngầy của bà ta lộ vẻ điên cuồng, sau đó vừa ho khan vừa xông ra khỏi phòng, rời khỏi huyện Quách Bắc. Chốc lát sau, bà ta biến mất trong đêm tốt, không thấy tung tích đâu nữa.

Đến sáng sớm hôm sau, vì chuyện kia mà Lý Đại Phú nổi trận lôi đình, nghiêm khắc điều toàn bộ trên dưới Lý gia đi tìm hiểu, muốn tìm ra người nào thi triển thuật pháp.

- Hôm qua đạo nhân bị con phá đạo thuật, khẳng định thụ thương, nếu phụ thân cẩm thân điều tra hẳn sẽ tìm ra.

Lý Tu Viễn nói tiếp:

- Mà đạo nhân kìa là âm hồn xuất khiếu lên kim thân, khoảng cách ly hồn không xa, tám chín phần mười là người trong huyện.

Âm hồn xuất khiếu tuy không có hạn chế, có điều bám vào kim thân lại khác, không thể di chuyển quá xa người thi thuật được, vì thế đối phương chắc chắn ở gần Lý gia.

Từ đó Lý Tu Viễn phỏng đoán, hẳn là người trong huyện gây nên.

Đến giữa trưa bọn hạ nhân truyền tin về.

- Lão gia, tiểu nhân nghe ngóng được trong huyện có bà đồng Vương, một tháng nay hành tung quỷ dị, đóng cửa không ra. Tối hôm qua nghe lão đầu gõ mỏ nói, bà đồng Vương rời nhà khi rời tối mịt, hoảng hốt trời khỏi huyện thành, hiện không biết tung tích.

- Nhi tử, con xem, có phải bà đồng Vương là hung thủ không?

Lý Đại Phú nói.

Nghe xong, Lý Tu Viễn ra lệnh:

- Pháp thêm vài người tới nhà bà ta lục soát, nhìn xem có vật gì khả nghi không.

- Vâng, đại thiếu gia.

Hạ nhân nhận lệnh lập tức rời đi.

Tầm nửa canh giờ sau, hạ nhân thở hồng hộc chạy về.

- Lão gia, đại thiếu gia, không xong rồi, lúc tiểu nhân chạy tới nhà bà đồng Vương liền thấy Lưu huyện lệnh phái nha dịch phong tỏa nơi này, nói bà ta thi triển thuật pháp hại người, trong huyện có vài thai phụ khó sinh mà chết, trong nhà bà đồng Vương phát hiện ngày sinh tháng để cũng những thai phụ kia.

Hạ nhân vội vàng nói.

Lúc này sắc mặt Lý Tu Viễn trở nên ngưng tụ, sau đó đứng lên:

- Lưu huyện lệnh là người mới tới, sao có thể nắm rõ tình hình, nhanh chóng niêm phong nhà của Vương bà đồng như vậy.

- Bà đồng Vương ở huyện Quách Bắc được một thời gian rồi, ngày thường thay người đoán mệnh, giải mộng, chưa từng đối nghịch với Lý gia ta.

Giờ phút này, cánh tay mập mạp của Lý Đại Phú gõ gõ lên bàn trà:

- Lần này điều tra tới đây lại mất dấu, sợ rằng có người chỉ điểm sau lưng, nếu bà đồng Vương là hung thủ, sợ rằng Lưu huyện lệnh không thoát khỏi liên quan.

- Phụ thân nói rất đúng, rõ ràng Lưu huyện lệnh muốn hủy diệt chứng cứ, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

Lý Tu Viễn nói.

- Cũng tới lúc vi phụ tới bái kiến Lưu huyện lệnh rồi.

Lý Đại Phú nói, ông cũng là người khôn khéo, bằng không sao lo liệu cho gia nghiệp Lý gia được lớn mạnh như thế.

Cùng lúc đó, Thiết Sơn cũng xuất hiện ở ngoài cửa:

- Lão gia, đại thiếu gia, Từ bộ đầu phái người đưa một cái bao tới, nói muốn giao cho đại thiếu gia.

- Từ bộ đầu?

Thần sắc Lý Tu Viễn khẽ động:

- Đem tới đây.

Thiết Sơn đáp lại một tiếng, cầm bao đồ tiến vào đại đường.

Bên trong chứa mấy pho thượng thiên binh bằng bạc cùng sơ đồ phòng óc Lý phủ và mấy quỷ sách cổ về đạo thuật.

- Cái này… ở đây ra?

Lý Đại Phú kinh ngạc hỏi.

- Theo Từ bộ đầu phái tới người truyền tin thì những vật này lấy từ trong nahf của bà đồng Vương.

Thiết Sơn đáp.

Lý Đại Phú nghe vậy liền bạo nộ:

- Quả nhiên là Vương bà đồng, tối hôm qua bà ta thi triển đạo thuật với Lý gia, ta nhất định phải đánh chết bà ta.

Đối vởi kẻ suýt nữa là khiến Lý gia cửa nát nhà ta, Lý Đại Phú không kiềm chế được mà tức giận vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play