Mây đen che khuất mặt trời, cuồng phong gào thét.

Cây cối xung quanh bị gió thôi cho cong gãy, cành khô lá rụng bay loạn. Trong đó còn có vài đạo bóng đen lấp lóe bay qua cùng tiếng nhỏ giọng thầm thì không ngừng vang lên của quỷ mị.

Vốn thời tiết còn rất tốt, bỗng nhiên trở nên thế này là điều vô cùng bất thường.

Giờ phút này không biết mấy con ngựa ngửi tấy mùi vị lạ hay nhận ra nguy hiểm sắp tới mà không ngừng giãy dụa hí vang. Mặc cho đám hộ vệ không ngừng kéo cương, vung roi đánh ngựa vẫn không có cách khiến chiến mã bình tĩnh lại.

May mà thiên lý câu của Lý Tu Viễn hãy còn tốt, dù nó không sợ hãi gì nhưng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm và sợ hãi.

- Đại thiếu gia, ngựa không còn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta nữa, sợ rằng không thể vào huyện thành kịp giờ rồi.

Thiết Sơn nói.

Lý Tu Viễn ngẩng đầu nhìn trên bầu trời với vẻ mặt nghiêm túc:

- Không nghe sai cũng đúng thôi, có câu “Vân tòng long, phong tòng hổ”. Hắc Sơn Quân đến, ngựa bình thường ngửi được mùi của nó sẽ sẽ kinh hoảng. Xem ra này Hắc Sơn Quân sẽ không để chúng ta dễ dàng rời khỏi đâu.

- Vậy làm sao bây giờ?

Thiết Sơn hỏi.

- Còn có thể làm sao. Tất nhiên đấu một trận với Hắc Sơn Quân, các ngươi có sợ hay không?

Lý Tu Viễn quay đầu lại hỏi.

Thiết Sơn và hai mươi hộ vệ nhìn nhau, trăm miệng một lời mà nói:

- Không sợ.

- Không phải chỉ là yêu ma quỷ quái sao. Đâu phải tiểu nhân chưa từng gặp qua, thủy yêu ở thôn Đại Hồ cũng chết tại trước mặt chúng ta đó thôi?

- Đúng, còn có ác quỷ hại Lý Trung xem chết ở dịch trạm nữa, nó cũng bị chúng ta thiêu chết bằng một mồi lửa đấy.

- Rồi Hà thủ ô tinh ở núi Vọng Xuyên sơn, sau cùng cũng xém bị đại thiếu gia bắt đi nấu canh còn gì.

Đám hộ vệ lần lượt tút yêu đao ra, không ngừng gào thét.

- Tốt, rất tốt. Ta là muốn sự can đảm này của các ngươi. Đi theo ta qua chỗ đất trống kia. Chúng ta đấu với Hắc Sơn Quân một hồi. Nhìn xem là đại yêu ngàn năm lợi hại hay cương đao trong tay chúng ta lợi hại hơn.

Lý Tu Viễn quát.

Hắn không tính trốn mà lập tức dẫn theo hơn hai mươi hộ vệ và phụ thân đi về phía một vùng đất trống.

- Công tử, đừng, đừng đấu cùng Hắc Sơn Quân kia. Nghe nói đạo hạnh của nó rất cao, người không phải là đối thủ của nó. Để tiện thiếp ngăn cản chúng nó một lúc, công tử và mọi người nhanh trốn đi.

Lục Nga dùng móng vuốt nắm lấy vạt áo Lý Tu Viễn lung lay nói.

Lý Tu Viễn đáp:

- Đại trượng phu sinh ra giữa thiên địa, há có thể trốn dưới váy một nữ tử. Chỉ là đầu yêu hổ mà thôi, hôm nay ta sẽ đập chết nó.

Nói xong, hắn tháo Hổ Khẩu Thôn Kim Thương xuống, hét to nói:

- Chúng hộ vệ Lý gia nghe, hôm nay các ngươi hãy cùng bản thiếu gia liên thủ tru yêu. Những người có chiến tử ở chỗ này, Lý gia ta sẽ đưa ngàn lượng làm an táng phí, vợ, nữ tử, lão mẫu của các ngươi được Lý gia ta nuôi dưỡng."

- Tốt, đại thiếu gia nhân nghĩa, tiểu nhân nguyện ra hết sức lực.

- Tiểu nhân cũng nguyện ra hết sức lực.

- Nếu tiểu nhân chết, đừng cho nương tử tiểu nhân bạc, nàng sẽ trốn cùng hán tử khác mất, cho lão nương tiểu nhân a.

Không hổ là những người được Lý gia tỉ mỉ bồi dưỡng. Thời khắc mấu chốt cả bọn đều nguyện lấy mạng đi theo Lý Tu Viễn, không ai lùi bước cả.

Đây chính là cái gọi trung nghĩa.

- Tốt, đều xuống ngựa đi. Dắt ngựa ra phía ngoài, lấy định trụ lại, xe ngựa thì thả ở giữa.

Lý Tu Viễn lập tức phân phó.

Chúng hộ vệ đáp lại một tiếng rồi chém mấy cành cây, lấy gỗ là đinh trụ dây cương lại. Để tọa mã đứng bên ngoài tạo thành một lớp lá chắn. Còn nhóm người và xe ngựa được vây ở giữa, từng người cằm đau lẫn cung tiễn chuẩn bị nghênh chiến.

Giờ phút này Lý Đại Phú đỏ mắt hô:

- Bản lão gia nuôi các ngươi ngần ấy năm, ăn ngon uống sướng. Hôm nay các ngươi nhất định phải liều mạng cho ta. Nếu con ta có chuyện gì, bản lão gia sẽ không tha cho các ngươi.

- Phụ thân, người cứ đợi ở trên xe, muốn cũng đừng ra. Hết thảy cứ giao hết cho hài nhi, con sẽ bình an vô sự thôi.

Lý Tu Viễn nói.

- Con ta, nếu tình huống không đúng con lập tức dẫn theo hộ vệ mở đường máu chạy đi, không cần để ý đến vi phụ.

Lý Đại Phú nói tiếp:

- Lý gia không thể không có người nối dõi.

- Phụ thân yên tâm, hài nhi không có việc gì.

Lý Tu Viễn an ủi.

Lúc này Thiết Sơn đi tới thấp giọng nói:

- Đại thiếu gia, không phải trước đi chúng ta từng mời Lôi Thần tru yêu ở thôn Đại Hồ sao? Bây giờ yêu phong từng trận, sao chúng ta không mời Lôi Thần tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play