- Chậm, chậm đã. Lão hủ hiểu, lão hủ đã hiểu. Đừng chặt, không được chặt.
Hà Thủ Ô tinh lớn tiếng nói, thân thể vùng vẫy không ngừng, râu rễ to nhỏ trên người đều rào rào rơi xuống. Trừ những sợi rễ lẻ tẻ còn có những đoạn thân thuốc to bằng ngón tay, đoạn thân thuốc lớn nhất cũng to bằng cánh tay đứa bé. Xem ra nó vì muốn bảo vệ cánh tay của mình mà xuất ra tất cả tiền vốn. Chỉ một lát sau, ngoại trừ thân cây và tứ chi ra, còn lại toàn bộ mọi thứ trên người Hà Thủ Ô tinh đều tự tróc ra rơi xuống.
Lý Tu Viễn thấy vậy liền híp mắt cười nói:
- Những thứ dư thừa trên thân đều đã tróc ra rơi xuống, vậy rễ thuốc ở giữa hai chân ngươi cũng cho ta luôn đi.
- Không được, không được, tuyệt đối không được.
Hà Thủ Ô tinh khép chặt hai chân lại kinh hãi nói:
- Ngươi cũng đừng có đánh chủ ý với lão hủ nữa. Những thứ lão hủ lấy được đều đã lấy ra cho ngươi. Đúng rồi, tảng đá lão hủ ngồi ở trên núi kia chính là bảo bối, là một khối bảo ngọc, ngươi cũng lấy luôn đi.
- Lý gia của ta vàng bạc vô số, không thiếu ngọc thạch, càng không thiếu bảo ngọc.
Hà Thủ Ô tinh nói:
- Ngọc thạch ở nhân gian làm sao có thể so với bảo ngọc kia của lão hủ. Khối bảo ngọc kia đã ở bên lão hủ gần ngàn năm, đã nhiễm dược khí của lão hủ. Phàm nhân đeo vào có thể tránh được bách bệnh, là bảo vật chân chính.
- Ngươi nói thật?
Ánh mắt Lý Tu Viễn sáng lên.
- Đương nhiên là thật. Lão hủ tuyệt đối sẽ không lừa ngươi. Những thứ cuối cùng lão hủ có đều đã đưa cho ngươi. Ngươi không thể động đao với lão hủ a.
Hà Thủ Ô tinh nói.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Lão nhân gia nói cũng đúng. Sớm thành thật như vậy có phải tốt hay không. Lý Tu Viễn ta sao lại là loại người này. Đến đây, lão nhân gia đi đường vất vả, để ta mở trói cho ngươi.
Nhìn thấy Hà Thủ Ô tinh đưa ra nhiều thứ tốt như vậy. Hắn cảm thấy tha cho nó cũng không có vấn đề. Mà Hà Thủ Ô tinh vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Tu Viễn. Tựa như đang nghĩ xem có phải hắn có ý khác với mình. Có điều thật sự Lý Tu Viễn không có ý gì khác. Hắn nhanh chóng mở trói cho Hà Thủ Ô tinh.
Nói thật, đây cũng là một gốc bảo dược ngàn năm, một đao giết chết thì thật có chút không đành lòng. Dù sao người ta cũng đã trị bệnh cứu người lại đưa tới một đống bảo vật, nếu giết đi thì thật là thật trái với lương tâm.
- Ngươi sẽ thả ta à?
Hà Thủ Ô tinh xoay người một cái đứng lên. Thần sắc cổ quái nhìn Lý Tu Viễn.
- Nếu lão nhân gia người không muốn đi có thể lưu lại đây. Sau này ở lại Lý gia ta đi. Hậu hoa viên của Lý gia ta cũng không tệ lắm, phong cảnh rất đẹp, đất đai cũng phì nhiêu…
Lý Tu Viễn nói.
Không chờ Lý Tu Viễn nói xong, Hà Thủ Ô tinh liền mắng to một tiếng:
- Lão hủ đi.
Sau đó liền quay đầu lại rồi chạy ra ngoài.
- Nhi tử a, vì sao ngươi lại chấp nhất muốn chém hắn một đao vậy?
Lý đại phú thấy Hà Thủ Ô tinh đã chạy ra ngoài mới tò mò hỏi.
Lý Tu Viễn lắc đầu nói:
- Phụ thân, đây là tiên dược ngàn năm. Tục truyền ăn vào có thể phản lão hoàn đồng, trăm bệnh đều khỏi. Hơn nữa còn có thể phi thăng lên trời, thành tiên thành thần. Đù không thể giết hắn, nếu không chém một khối thân của hắn thì rất lãng phí. Thật sự nếu không phải phụ thân thuyết phục, ta thật sự sẽ không thả hắn đi...
Hắn vẫn chưa nói xong, Lý đại phú liền trợn to hai mắt, đoạt lấy cương đao trong tay Lý Tu viễn rồi xông ra ngoài, kêu to oa oa:
- Nhân Sâm ngàn năm chạy đi đâu. Ta muốn đem ngươi đi nấu canh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT