Trên thềm đá, nam tử hắc bào cười hắc hắc:

- Vậy để ta tới mở đầu đi!

Thanh âm vừa dứt, hắn cong ngón tay búng ra, đầu ngón tay, một thứ màu đen bắn tới.

Bành!

Đại môn cung điện trực tiếp ầm ầm vỡ vụn.

Đám người bên ngoài, đề phòng như lâm đại địch!

Đúng lúc này, một thanh âm trong đại điện truyền ra:

- Ngươi đã tới!

Đám người: “…”

Ngươi đã tới?

Ai tới?

- Tới đi!

Thanh âm trong điện lần nữa vang lên.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không người nào dám động.

Bởi không ai nghĩ tới, trong điện lại có người!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bước lên, đám người xung quanh liền đưa mắt nhìn Diệp Huyền, Cửu công chúa bên cạnh cũng vội kéo hắn lại:

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Huyền ngây người, hắn muốn làm gì?

Không đúng, là Linh Tiêu kiếm!

Diệp Huyền hơi trầm mặt, vừa rồi, một cỗ lực lượng thần bí điều khiển hắn đi vào trong, mà cỗ lực lượng thần bí này, tuyệt đối là tới từ Linh Tiêu kiếm!

Linh Tiêu kiếm này, quả là có quan hệ với Kiếm chủ?

Kiếm chủ?

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền đột nhiên tỉnh ngộ, người trong tầng thứ nhất Giới Ngục tháp, không phải cũng là một vị Kiếm chủ sao? Chẳng lẽ có quan hệ với Kiếm chủ ngoài này?

Đúng lúc, nam tử hắc bào đột nhiên nói:

- Gan lớn ăn no, gan nhỏ chết đói, ta vào trước!

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một sợi hắc vụ, nhẹ nhàng bay vào trong.

Nhìn thấy nam tử hắc bào vào trước, đám người xung quanh cũng vọt theo.

Diệp Huyền cùng Cửu công chúa cũng vội theo, vừa vào cung điện, đám người đều kinh ngạc tới ngây ngời.

Trong điện, chất đầy các pho tượng gỗ, nhìn qua cũng thấy cả ngàn, các pho tượng này, đều có chung một diện mạo, đều là diện mạo thiếu niên, mà bên hông, đều có một thanh kiếm gốc, vừa nhìn thấy kiếm, Diệp Huyền liền ngây người.

Linh Tiêu kiếm!

Những thanh kiếm gốc này, đều tương tự như Linh Tiêu kiếm, quan trọng nhất, chính là trên thân kiếm còn khắc hai chữ Linh Tiêu.

Cái quỷ gì vậy?

Diệp Huyền ngẩn người!

Đúng lúc, đám người cùng quay đầu nhìn về một góc hẻo lánh, một nữ tử tóc dài ngồi điêu khắc một mảnh gỗ. Nữ tử ngồi xổm trên đất, váy dài bao phủ, không nhìn ra diện mạo, tóc nàng cũng thật dài, trực tiếp quét trên đất, có điều, tóc dài lại trắng xóa. Nàng tỉ mỉ khắc từng nhát một, hết sức cẩn thận, vô cùng chân thành.

Nhìn thấy nữ tử này, đám người lập tức thầm đề phòng!

Đúng lúc này, nữ tử tóc dài đột nhiên nói:

- Nếu tới tìm bảo, có thể tới tiểu trúc gian sau đại điện này, bên đó, có một ít đồ mà hắn để lại.

Nghe nữ tử tóc dài nói, đám người đưa mắt nhìn nhau, sau một khắc, nam tử hắc bào đã nhanh chân rời đại điện, Cửu công chúa vốn cũng muốn đi, thế nhưng thấy Diệp Huyền không có ý định đi, lập tức ngừng lại theo:

- Không đi?

Diệp Huyền nhìn qua nữ tử tóc dài, nói:

- Ngươi đi trước, ta có việc cần hỏi một chút!

Cửu công chúa nhìn qua Diệp Huyền:

- Cẩn thận.

Nói xong, nàng quay người rời đại điện.

- Địa giai võ kỹ!

Ngay khi Cửu công chúa bước ra, một thanh âm kinh ngạc đã vang lên, tiếp đó, tiếng kim thiết va chạm vang lên không ngớt.

Diệp Huyền không để ý bên ngoài, đi tới trước mặt nữ tử tóc dài, người này liền ngừng lại, quay đầu nhìn Diệp Huyền, khẽ lắc đầu:

- Ngươi không phải hắn.

Nói xong, nàng tiếp tục khắc gỗ.

Diệp Huyền mở tay, Linh Tiêu kiếm lập tức xuất hiện.

Nữ tử tóc dài ngừng lại.

Một hồi sau, nàng lại tiếp tục khắc gỗ:

- Kiếm chi Chân đã tiêu tán, chỉ còn lại một tia Linh… hắn chết rồi sao?

Diệp Huyền im lặng, hắn có thể xác định, vị kiếm chủ chết trong Giới Ngục tháp, chính là người mà nữ tử này đang điêu khắc.

Lúc này, Linh Tiêu kiếm đột nhiên khẽ rung động, sau đó tự chủ bay tới trước mặt nữ tử tóc dài.

Nữ tử tóc dài đưa tay ngừng giữa không, qua hồi lâu, nàng mới rời tay khỏi miếng gỗ, nhẹ nhàng cầm Linh Tiêu kiếm, nhìn một cái, đột nhiên cười, thế nhưng, nụ cười vừa hiện, hai hàng nước mắt trong veo đã nhỏ xuống Linh Tiêu kiếm.

Diệp Huyền yên lặng, không biết nên nói gì.

Một hồi sau, nữ tử tóc dài khẽ nói:

- Chuôi kiếm này, là ta chế tạo cho hắn.

Diệp Huyền nhìn nữ tử tóc dài, nàng khẽ vuốt Linh Tiêu kiếm:

- Năm đó, hắn nói với ta, để ta ở đây chờ hắn, hắn nhất định sẽ về. Ta chờ, chờ tới tóc xanh hóa trắng, hắn lại không về nữa… không về cũng tốt, cuối cùng vẫn luôn có một tia tưởng niệm, còn bây giờ, một tia tưởng niệm cũng mất…

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi là đệ tử của hắn sao?

Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:

- Xem như thế đi.

Nữ tử tóc dài chậm rãi đứng lên, nàng hơi chỉnh lại y phục đầu tóc, nhìn Diệp Huyền:

- Mặc dù hắn không cho ta danh phận… nói chính xác thì ta cũng không phải thê tử của hắn, thế, thế nhưng, ngươi có thể gọi ta một tiếng sư nương không?

Diệp Huyền yên lặng, thi lễ thật sâu:

- Sư nương!

Nữ tử tóc dài cười, nụ cười mang theo nước mắt! Nàng khẽ vuốt khuôn mặt của Diệp Huyền:

- Ngươi giống y như hắn năm đó, đều rất nhanh nhẹn, cũng là Kiếm tu… ngày sau nếu có thích ai đó, chớ nên phụ người ta.

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nói:

- Sư nương đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy, người có từng hối hận không?

Nữ tử tóc dài lắc đầu cười khẽ:

- Nếu như thực lòng yêu một người, dù là vì hắn mà phải trả giá hết thảy, cũng sẽ không hối hận.

Diệp Huyền yên lặng.

Nữ tử tóc dài nhìn qua đám tượng gỗ, trong mắt ánh lên từng tia gợn sóng, như nhớ lại chuyện năm nào, một hồi sau, lại khẽ vuốt mảnh gỗ điêu khắc dở:

- Kỳ thực, ta biết, hắn đã quên ta. Nếu không, với thực lực của hắn, muốn tới bất cứ nơi nào của Thanh Thương giới này cũng không cần tới hai canh giờ… có điều không sao, ta nhớ hắn là được…

Nói xong, nàng đột nhiên mở tay, thanh hắc kiếm trôi nổi bên ngoài lập tức hóa thành một ánh kiếm bay vào trong điện, hắc kiếm vững vàng rơi vào tay nữ tử tóc dài.

Nữ tử tóc dài quay người nhìn Diệp Huyền:

- Kiếm này tên Linh U, vì lâu nay ta không ôn dưỡng nó, nên phẩm chất cũng từ Chân kiếm mà hạ xuống Linh kiếm. Kiếm này cùng Linh Tiêu kiếm vốn là một đôi, hai kiếm có thể dung hợp, cũng có thể tách ra, nếu dung hợp, phẩm chất sẽ tăng một cấp, cực hạn chính là Thiên kiếm. Kiếm này cần tự ôn dưỡng, không ngừng tăng độ phù hợp giữa ngươi cùng bọn chúng, ngày sau có thể để chúng nó trưởng thành tới mức nào, tất cả phải xem chính ngươi.

Nói xong, nàng cầm Linh U kiếm cùng Linh Tiêu kiếm đưa cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền do dự một hồi, sau đó nhận lấy hai thanh kiếm, nắm chắc hai thanh kiếm, hắn liền cảm nhận được một cỗ liên hệ vô hình.

Nữ tử tóc dài mỉm cười:

- Đi đi!

Diệp Huyền nhìn nàng:

- Sư nương, cùng ta ra ngoài chứ?

Nữ tử tóc dài lắc đầu:

- Ta quen hắn ở đây, cũng nên kết thúc ở đây.

Nói xong, nàng khẽ vuốt đầu Diệp Huyền:

- Ngày sau nếu có thích ai đó, chuyện đáp ứng người ta, nhất định, chớ có thất ước…

Diệp Huyền không nói, chỉ thi lễ thật sâu, sau đó quay người rời đại điện.

Trong đại diện, nữ tử tóc dài lại nhìn mảnh gỗ khắc dở, nhẹ ôm lấy nó, sau đó dựa đầu lên vai mảnh gốc, hai mắt chậm rãi khép lại, lần này, không mở ra nữa.

Ngoài điện, Diệp Huyền quay người thi lễ lần nữa, lòng có chút phức tạp.

Chờ!

Hắn không biết nữ tử trong đại điện đã chờ Kiếm chủ bao lâu, nhưng có thể xác định, nhất là đã rất lâu… còn Kiếm chủ kia, là vì bận việc không tới, hay là thực sự đã quên nữ tử trong điện này?

Hắn không muốn nghĩ nhiều!

- --------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play