Mạc Vân Khởi thiếu chút tức tới tắt thở, cái này là đều như nhau? Rõ là khác biệt ngày đêm a! Nếu như không phải là đánh không lại, đoán chừng hắn đã muốn động thủ!

Lúc này. Kỷ lão đầu bấm tay một cái, một quyển trục đen tuyền bay tới trước mặt Mạc Vân Khởi, Mạc Vân Khởi nhìn lướt qua, sau mọt khắc, ánh mắt lập tức sáng lên, vội thu quyển trục.

Kỷ lão đầu chỉ đỉnh núi.

Mạc Vân Khởi có chút giãy dụa, nhìn qua quyển trục trong tay, sau cùng hắn thở dài thật sâu, sáu đó hết sức miễn cưỡng đi lên đỉnh núi.

Có điều, lúc đi qua Diệp Huyền cùng An Lan Tú, hắn đột nhiên nhìn Diệp Huyền:

- Chờ ta luyện được quyển hạ, chúng ta lại đánh tiếp!

Diệp Huyền nhún vai:

- Tùy thời kính đợi!

Đánh?

Hắn thích đánh!

Cách đó không xa, Kỷ lão đầu đột nhiên nói:

- Tiểu tử, đây là Đế đô, tốt nhất là người khiêm tốn một chút!

Mạc Vân Khởi hừ lạnh một tiếng:

- Khiêm tốn? Lão đầu, lão tử ưu tú như vậy, ngươi lại nói ta phải khiêm tốn sao? Không phải ta nói mạnh miệng, Đế đô này, có người ưu tú hơn ta sao?

Nói tới đây, hắn ngửa mặt nhìn trời, hào khí vượt lăng tiêu:

- Đệ nhất thiên tài Khương quốc chúng ta không phải là An Lan Tú gì đó sao? Đó chỉ là trước kia thôi, Mạc Vân Khởi ta đã xuất thế, An Lan Tú thì tính là cái gì? Chờ đó, hôm nào rảnh ta sẽ đi đánh nàng tới khóc thì thôi!

Diệp Huyền có chút cổ quái.

Một bên, Kỷ lão đầu lắc đầu:

- Lần đầu ta thấy, tự tìm đường chết là thế nào!

Mạc Vân Khởi đang muốn nói, đúng lúc này, một đạo bạch quang lóe lên, sắc mặt hắn đại biến, muốn xoay người, thiết côn trong tay cũng nện xuống.

Ầm!

Một tiếng bạo tạc vang lên, cả người hắn bay ngược ra sau, sau một khắc, mặt đất run lên kịch liệt, ngay sau đó, một tình cảnh quỷ dị xuất hiện giữa sân.

Một bóng người không ngừng bay lên lại đập xuống đất, còn không ngừng kêu rên…

Cứ như vậy, kéo dài tới một khắc đồng hồ sau, hình ảnh đó mới dừng lại.

Bóng người kia đương nhiên chính là Mạc Vân Khởi, giờ hắn nằm rạp trên đất, như một đám bùn nhão, mặt mũi sớm đã biến thành đầu heo.

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền:

- Theo ta đi?

Diệp Huyền mỉm ucời:

- Được!

Hai người sóng vai bước tới lối nhỏ bên cạnh.

Sau lưng, Mạc Vân Khởi gầm thét:

- Chờ đã, chờ đã, thù này không báo, ta…

- Nàng ta chính là An Lan Tú!

Chẳng biết từ lúc nào, Kỷ lão đầu đã xuất hiện bên cạnh Mạc Vân Khởi.

Thanh âm Mạc Vân Khởi hơi ngừng, thoáng cái, đầu hắn ngẹo sang một bên, không chút độngt ĩnh.

Kỷ lão đầu đá đá Mạc Vân Khởi:

- Đừng giả bộ chết! Đứng lên tiếp tục kêo gào đi a, An Lan Tú thì tính là cái gì? Đáng tới khóc đi!

Mạc Vân Khởi không nhúc nhích.

Kỷ lão đầu cũng không nói, kéo một chân Mạc Vân Khởi, sau đó cứ vậy kéo hắn lên núi.

Nơi nào đó trên con đường nhỏ, Diệp Huyền cùng An Lan Tú sáng vai bước đi, An Lan Tú nói khẽ:

- Không nghĩ tới, ngươi lại gia nhập Thương Lan học viện!

Diệp Huyền yên lặng.

Hắn cũng không nghĩ tới, trời xui đất khiến thế nào lại gia nhập Thương Lan học viện, chỉ có thể nói, thế sự vô thường!

An Lan Tú đột nhiên ngừng lại:

- Ta muốn rời Khương quốc! Hôm nay tới để từ biệt!

Rời Khương quốc!

Diệp Huyền quay đầu nhìn An Lan Tú, An Lan Tú nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ta không quá yên tâm về ngươi!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không hiểu!

An Lan Tú tiến thêm một bước, giờ phút này, nàng cách Diệp Huyền rất gần, Diệp Huyền đã có thể cảm nhận rõ mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể An Lan Tú.

An Lan Tú cứ vậy nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Tất cả đều đã đánh giá thấp ngươi. Thậm chí ta cũng đã đánh giá thấp ngươi, ta không biết ngươi có kỳ ngộ gì, cũng không biết át chủ bài chân chính của ngươi đạt tới mức nào, thế nhưng, ngươi cho ta một cảm giác nguy hiểm.

Nói xong, nàng chợt lắc đầu cười:

- Cả Khương quốc này, rất ít người có thể cho ta cảm giác nguy hiểm, hơn nữa, cảm giác này, cũng không phải là cảm giác “Nguy hiểm” bình thường.

Diệp Huyền yên lặng.

An Lan Tú tiếp tục đi thẳng, Diệp Huyền chậm rãi đi theo.

Một hồi sau, An Lan Tú nói khẽ:

- Sau khi ta đi, có thể Khương quốc này sẽ không còn bất cứ ai có khả năng ép ngươi, mà tính cách của ngươi, lại quá hấp tấp thẳng thắn, ta sợ có một ngày, Đế đô sẽ vì ngươi mà loạn!

Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Đáp ứng ta một chuyện, sau khi ta đi, nếu sau này ngươi có khả năng, hãy chiếu cố Khương quốc!

Diệp Huyền cười khổ:

- Ngươi quá coi trọng ta!

An Lan Tú mỉm cười:

- Ngươi còn chưa trả lời ta!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta đáp ứng ngươi, sau này nếu có khả năng, ta sẽ quan tâm tới Khương quốc.

- Biết ta thích ngươi ở điểm nào không?

Diệp Huyền sửng sốt, có chút ngốc.

An Lan Tú cũng hơi run run, nàng biết, bản thân dường như vừa nói lỡ lời. Thế nhưng này cũng không nói rõ lý do là gì, chỉ cười cười, tiếp tục đi về hướng xa.

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó lại đi theo.

Trong lúc nhất thời, cả hai không nói chuyện, cứ vậy đi thẳng.

Một hồi sau, An Lan Tú ngừng lại, lấy ra một viên ngọc bội đen nhánh đưa Diệp Huyền.

- Đây là?

Diệp Huyền không hiểu.

An Lan Tú nói khẽ:

- Phía bắc Khương quốc, cũng chính là vị trí Lưỡng Giới thành, mấy thế lực ẩn thế phát hiện trên đó có một tòa di tích, là di tích của một vị Kiếm chủ để lại, bọn hắn đã khai phá được rất nhiều, nhiều nhất thêm một tháng nữa là có thể tiến vào bên trong. Đây là vật chứng mà bên trên phát cho ta, cầm nó, có thể tiến vào di tích kia, đối với ta mà nói, vào đó cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngươi là Kiếm tu, hẳn là sẽ có trợ giúp không nhỏ với ngươi! Hơn nữa, chỗ kia nằm ở vị trí núi lửa, dưới đó có thể khó vật cực nhiệt, nếu ngươi có thể thu được, hẳn sẽ có trợ giúp không nhỏ cho muội muội ngươi. Có điều, phải cẩn thận, ngoại trừ một hai người đứng đầu Khương quốc, thiên tài các quốc gia khác cũng sẽ tới, không thể khinh thường.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nhận ngọc bội.

An Lan Tú mỉm cười:

- Cáo từ!

Nói xong, nàng đi về hướng xa.

- Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?

Diệp Huyền đột nhiên hỏi.

An Lan Tú dừng bước:

- Bước chân của ta, sẽ rất nhanh.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng;

- Ta sẽ vượt qua ngươi!

An Lan Tú quay đầu nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Cố gắng lên!

Thanh âm vừa dứt, nàng quay người biến mất cuối đường nhỏ.

Diệp Huyền nhìn bóng người xinh xắn kia biến mất, thật lâu mới khôi phục vẻ bình tĩnh, bàn tay trái khẽ đảo, trong tay, là một miếng ngọc bội khác mà An Lan Tú cho hắn!

Hai miếng ngọc bội!

Nhìn hai miếng ngọc bội, Diệp Huyền đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút ngây ngốc.

Từ nhỏ hắn cùng muội muội nương tựa lẫn nhau, rất ít người đối tốt với hắn, dù cho là có vài người đối tốt, cũng chỉ là lợi dụng, mà An Lan Tú lại khác… người đối tốt với hắn, cả đời hắn cũng không quên!

Một hồi sua, Diệp Huyền nắm chặt ngọc bội trong tay, quay người đi lên núi, mặt nở nụ cười, cười ngây ngốc…



- -------------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play