Đây chính là tử địch của Thương Mộc học viện, không đúng, hiện Thương Lan học viện đã không có tư cách làm đối thủ của Thương Mộc học viện!
Thương Lê nhìn lão giả:
- Ngươi là người của Thương Lan học viện?!
Lão giả không để ý tới Thương Lê, chỉ nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn thẳng lại lão giả:
- Chỉ cần ngươi có thể cứu muội muội ta, đời này Diệp Huyền ta quyết không phụ Thương Lan học viện!
Lão giả chỉ tay vào con đường bên cạnh:
- Từ chân núi đi lên, hết thảy có ba mươi sáu cỗ thi thể học viên Thương Lan học viện, mỗi một người, đều chết rất thảm, ngày sau, ngươi có thể trở thành một phần trong đó.
Diệp Huyền nhìn thẳng lão giả:
- Chỉ cần ngươi có thể cứu muội muội ta, Diệp Huyền ta coi như có trở thành một trong số đó, cũng không oán không hối!
Lão giả nhìn Diệp Huyền:
- Có thể mang những thi thể kia về sao?
Diệp Huyền nhìn lão giả:
- Nếu ngươi có thể cứu muội muội ta, đời này ta sẽ dùng hết khả năng làm việc đó.
Lão giả liếc thật sâu:
- Từ giờ phút này, ngươi chính là học viên Thương Lan học viện ta.
Nói xong, hắn ngồi xuống, một tay đặt lên chủ mạch của Diệp Linh, sau một hồi, lại liếc nhìn Diệp Huyền, không nói, ngón tay sờ lên một viên hắc sắc giới chỉ, thoáng cái, một đóa hỏa liên thật nhỏ xuất hiện trong tay. Đóa hỏa liên này vừa bay lên, nhiệt độ bốn phía lập tức tăng lên mấy độ.
- Hỏa linh!
Có người kinh hô.
Thương Lê cũng đầy kinh ngạc!
Giữa thiên địa này, có một số thiên địa kỳ vật, mà những thiên địa kỳ vật này đều vô cùng trân quý, ví như hỏa linh này, tuyệt đối là thứ có tiền cũng không mua được.
Cho dù là trong Thương Mộc học viện, cũng cực hiếm kỳ vật như vậy.
Trong mắt vô số người, lão giả khẽ điểm tay, hỏa linh trực tiếp chui vào mi tâm Diệp Linh, rất nhanh, hàn khí trên người nàng thối lui như thủy triều, mà lão giả lại tiếp tục điểm lên vai Diệp Linh, một cỗ lực lượng thần bí không ngừng quán trú, thời gian dần trôi qua, dưới cái nhìn khẩn trương của Diệp Huyền, sắc mặt Diệp Linh đã có chút hồng nhuận.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền mừng như điên.
Qua chừng một khắc đồng hồ, Diệp Linh chậm rãi mở mắt, Diệp Huyền vội nắm tay nàng, run giọng nói:
- Sao, thế nào?
Diệp Linh mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng, nhìn về phía Diệp Huyền, nước mắt thoáng trào ra:
- Ca, muội, muội còn chưa chết sao?
Diệp Huyền cười, thế nhưng trên mặt hắn đã đầu nước mắt.
Lúc này, mi tâm Diệp Linh đột nhiên ngưng tụ một đóa hỏa diễm thật nhỏ.
Lão giả nói:
- Hỏa linh này có thể tạm thời chế trụ hàn khí trong cơ thể nàng, thế nhưng, theo ta dự tính, nhiều nhất chỉ có thể trấn áp hơn một tháng, sau thời gian này, hỏa linh sẽ biến mất!
Ba người muốn rời đi, mà lúc này, Thương Lê đột nhiên châm chọc:
- Thú vị, Thương Lan học viện lại phải nhặt rác rưởi của Thương Mộc học viện, a, cũng đúng thôi, hiện còn ai muốn gia nhập Thương Lan học viện nữa đâu?
Lão giả nhìn qua Thương Lê, không nói.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt vô số người, lão giả dẫn huynh muội Diệp Huyền rời đi.
Sau lưng lão, Thương Lê cười không kiêng nể:
- Thú vị, thú vị, Thương Lan học viện đã tới mức nhặt rác rưởi của Thương Mộc học viện ta, ha ha…
Mà đúng lúc này, một đạo bạch ảnh đột nhiên từ xa lướt đến, vừa thấy bạch ảnh này, đám người lập tức ngây người.
- Là An Quốc sĩ!
Không biết ai nói, trong nháy mắt, lập tức sôi trào.
An Quốc sĩ!
Đại biểu cho toàn bộ thế hệ trẻ Khương quốc, cũng có thể nói là thần tượng của thế hệ trẻ Khương quốc.
Vô số người đưa mắt nhìn thân ảnh bạch sắc, trong mắt, chỉ có sùng bái cùng tôn kính!
Bởi An Lan Tú, là kiêu ngạo của cả Khương quốc!
Nàng ưu tú tới mức, không ai đố kỵ nổi!
Dưới ánh mắt đám người, An Lan Tú đứng trước lão giả cùng huynh muội Diệp Huyền, tầm mắt nang đặt lên người Diệp Huyền:
- Thật có lỗi!
Diệp Huyền lắc đầu:
- Không quan hệ với ngươi!
An Lan Tú đưa tay:
- Ngọc bội!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
- Để ta giữ đi.
An Lan Tú nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Vì sao?
Diệp Huyền đối mặt:
- Đây là một phần tình nghĩa.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyền một hồi, gật nhẹ, sau đó nhìn về lão giả bên cạnh Diệp Huyền, lão giả cũng nhìn qua An Lan Tú, thấp giọng thở dài:
- Không hổ là người ưu tú nhất Khương quốc, ngươi đã đạt tới cấp độ này.
An Lan Tú yên lặng một hồi:
- Khương quốc không được phép loạn!
Lão giả lắc đầu, cười khẽ:
- Ba mươi sáu bộ thi thể còn treo ở đây.
An Lan Tú yên lặng.
Lão giả không nói, quay người xuống núi.
Diệp Huyền ôm quyền với An Lan Tú:
- Cáo từ.
Nói xong, nàng kéo Diệp Linh rời đi.
Tại chỗ, An Lan Tú nhắm mắt lại, lúc này, Thương Lê vội tới trước mặt An Lan Tú, cung kính thi lễ:
- An đạo sư, ta…
Đúng lúc này, Thương Lê đột nhiên bay ra mấy trượng!
Đám người kinh hãi, dồn dập nhìn An Lan Tú, trong mắt đầy sự khó hiểu!
Bởi vì, là An Lan Tú xuất thủ!
An Lan Tú lạnh lùng nhìn qua Thương Lê:
- Người ta tiến cử, ngươi cũng dám làm khó.
Thương Lê thầm hoảng hốt, đang muốn nói, một thanh trường thương đã phá không mà tới.
Xùy!
Một tay Thương Lê trực tiếp bay ra ngoài!
Máu tươi tung tóe!
Bốn phía, trở nên tịch mịch!
An Lan Tú muốn làm gì?
Trong ánh mắt đám người, An Lan Tú ngẩng đầu nhìn lên Thương sơn:
- Lê Tu, cút xuống đây!
Thanh âm vừa dứt, ngón tay nàng khẽ vẩy một cái, một thanh ngân thương bắn lên trường, bốn phía, đột nhiên ngưng thành một đầu cự long mấy trăm trượng, cự long xông thẳng lên Thương sơn.
Một tiếng long ngâm chấn cả Thương sơn!
Chớp mắt yên lặng.
Oanh!
Phía trên Thương sơn, một tiếng nổ vang rung trời, ngay sau đó, một tiếng kinh hãi vang lên:
- Thương ý hóa hình… ngươi đã đạt tới Thương đạo Tông sư…
Thương đạo Tông sư!
Lời vừa ra, tiếng hít lạnh vang lên khắp nơi!
Thương đạo Tông sư!
An Lan Tú đã đạt tới Thương đạo Tông sư?
Nàng mới mười chín tuổi!
Thương đạo Tông sư mười chín tuổi, đám người hoàn toàn hóa đá! Đừng nói trước giờ Khương quốc chưa từng có, cho dù là các đời tiền triều cũng chưa từng xuất hiện qua!
Đúng nghĩa xưa nay chưa từng có!
Rất nhanh, Lê Tu xuất hiện, sắc mặt đầy ngưng trọng!
Thương đạo Tông sư cũng không đáng sợ, đáng sợ là còn trẻ vậy mà đã là thương đạo Tông sư, thiên phú kinh khủng như vậy, trong lịch sử thmv cũng chỉ có một người có thể sánh vai, chính là truyền kỳ Cổ Thiên Trần, dùng sức một người cứu vớt cả Thương Mộc học viện!
Mà hiện tịa, An Lan Tú lại tuyệt không kém hơn!
Lê Tu thu lại suy nghĩ:
- An Quốc sĩ lại tức giận như vậy?
An Lan Tú nhìn Lê Tu:
- Nhìn ngươi ngứa mắt!
Thanh âm vừa dứt, nàng điểm nhẹ mũi chân, lập tức phóng ra ngoài, cùng lúc đó, trường thương trong tay đã bắn ra.
Đối diện, Lê Tu cũng không dám chủ quan, chợt lui nửa bước, tay phải đẩy ra, không khí bốn phía lập tức tụ lại trong tay hắn, một cơn phong bạo theo đó mà hiện, bắn ra vố số phong nhận mỏng như cánh ve.
Mà lúc này, trường thương đã tới.
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT