Một tên nam tử đột nhiên rơi đập xuống trước mặt Diệp Huyền, nam tử nằm trên mặt đất, trong miệng hắn, máu tươi không ngừng tràn ra. Hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó đặt một viên nạp giới trước mặt Diệp Huyền:
- Diệp ca, ta là Vương Minh, đây, trong này, là tất cả tích lũy của ta, giúp, giúp ta mang cho mẫu thân của ta, nhi tử bất hiếu, không thể tận hiếu với người...
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên đứng lên, sau một khắc, hắn tựa như điên vọt tới phía nơi xa, thế nhưng, còn chưa xông được mấy bước, một thanh trường thương đột nhiên xuyên qua từ trước ngực hắn.
Thân thể Vương Minh cứng đờ, hắn có chút đờ đẫn nhìn chân trời phía xa, rất nhanh, trong mắt hắn đã không còn màu sắc nào nữa.
Tên đạo binh kia rút trường thương ra vọt thẳng tới Diệp Huyền, nhưng mà, ngay lúc hắn còn cách Diệp Huyền hơn một trượng, một tên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử xông nhanh về phía trước, mà lúc này, tên đạo binh kia giương thương đâm một nhát.
Nam tử lại không tránh không né, mặc cho một thương kia đâm vào phần bụng của hắn, không chỉ như thế, hắn ngược lại còn xông mạnh lên trước lần nữa, để trường thương xuyên qua toàn bộ thân thể của hắn, mà một cây chủy thủ trong tay hắn đã đâm thẳng vào yết hầu của tên đạo binh kia.
Xuy!
Máu tươi của hai người bắn tung tóe!
Nam tử thối lui đến trước mặt Diệp Huyền, trên tay hắn, một viên nạp giới đột nhiên rơi ra, chậm rãi rơi xuống trước mặt Diệp Huyền:
- Lý Phong.
Thanh âm vừa dứt, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại.
Mà lúc này, một bóng người rơi đập xuống trước mặt Diệp Huyền, người này, đúng là Lăng Hàn, giờ phút này, toàn thân hắn đều là thương, đặc biệt là tay phải, đã thủng vô số lỗ hổng, ngay cả thương cũng không cầm nổi.
Lăng Hàn đưa lưng về phía Diệp Huyền, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sáu bảy tên đạo binh vọt tới từ nơi xa:
- Diệp ca, các huynh đệ thật sự tận lực.
Thanh âm vừa dứt, nạp giới trên ngón tay hắn đột nhiên rơi xuống trước mặt Diệp Huyền. Ngay sau đó, khóe miệng của hắn nổi lên một tia dữ tợn, đang muốn phóng tới phía mấy tên đạo binh kia.
Mà lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt trên vai hắn.
Tay của Diệp Huyền!
Diệp Huyền chậm rãi đi tới phía năm sáu tên đạo binh nơi xa kia, khi hắn đi đến trước thi thể Lý Phong, hắn hơi dừng lại, mà lúc này, năm sáu tên đạo binh kia đã vọt tới trước mặt hắn mấy trượng.
Diệp Huyền nhìn qua mấy tên đạo binh kia, giờ phút này, trên gương mặt hắn, sớm đã là nước mắt.
Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên ngửa đầu gầm thét như dã thú:
- Giết!
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang lên, ngay sau đó, một thanh kiếm từ trong cơ thể hắn đột nhiên chém ra, ngoài mấy trượng, một tên đạo binh còn chưa kịp phản ứng trực tiếp bị tước mất đầu.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mạc Thanh Huyền nơi xa bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn:
- Thông U cảnh đỉnh phong! Chân kiếm!
Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc, lại một tên đạo binh trước mặt hắn bị chém bay!
Miểu sát!
Trực tiếp miểu sát!
Sắc mặt hai tên đạo binh còn lại đại biến, mà lúc này, một thanh kiếm chém tới phía bọn hắn, một tên đạo binh trong đó vội vàng giơ thương đâm một nhát, một nhát này, trực tiếp đâm vào trên mũi Linh Tú kiếm, nhưng cả hai vừa mới tiếp xúc, chuôi trường thương này trong nháy mắt đã bị chém thành hai, tựa như đậu hũ giòn...
Kiếm quang chợt hiện!
Từng cái đầu trong nháy mắt đã bay ra ngoài, máu tươi như trụ!
Trong khoảnh khắc, mấy tên đạo binh trước mặt Diệp Huyền đã bị giết sạch!
Diệp Huyền cũng không dừng lại, mà vọt thẳng tới một bên khác...
Sau đó, giữa sân xuất hiện một màn quỷ dị, những nơi Diệp Huyền đi qua, căn bản là miểu sát! Kiếm kiếm miểu sát, không có bất kỳ ai có thể cản được một kiếm của Diệp Huyền!
Chiến cuộc giữa sân, sau khi Diệp Huyền gia nhập, vậy mà nghịch chuyển trong nháy mắt!
Cách đó không xa, Mạc Thanh Huyền gắt gao nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có chút tái nhợt, Diệp Huyền này hiện tại chỉ mới là Thông U cảnh đỉnh phong, đã có thể miểu sát đạo binh Thương Mộc học viện, nếu hắn đạt đến Thần Hợp cảnh thì sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mạc Thanh Huyền lập tức dữ tợn, hắn mở ra tay phải, trong lòng bàn tay, một tờ thư đột nhiên bốc cháy, rất nhanh, ở phía chân trời xa xôi đột nhiên xuất hiện một đóa hỏa diễm.
Tín hiệu!
Mạc Thanh Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại:
- Người này, phải chết a!
Nơi xa, Diệp Huyền vẫn đang điên cuồng chém giết, hắn đã giết đến điên, những nơi đi qua, đều là một đám đầu lâu bay lên!
Không ai có thể cản được kiếm của hắn!
Hiện tại, sau khi hắn thôn phệ Đại Hắc kiếm, dưới tình huống không cần đại địa chi lực cũng đã có thể tuỳ tiện miểu sát cường giả Thông U cảnh!
Người mạnh, kiếm cũng mạnh!
Trong khoảng thời gian ngắn, những binh lính chung quanh Diệp Huyền đã bị giết không còn bao nhiêu, một đám binh sĩ còn lại cùng với cường giả từ khắp Thanh Châu chạy tới cũng đang liên tục lùi về phía sau.
Căn bản không thể cản!
Diệp Huyền hiện tại là gặp kẻ nào giết kẻ đó!
Nhưng mà, những đạo binh kia vậy mà không ai lui về sau!
Cho dù đã bị Diệp Huyền liên tiếp chém giết năm sáu người, những đạo binh kia vậy mà không có ai lùi bước, mỗi người đều đang tử chiến!
Đạo binh đã bị giết chỉ còn lại bốn năm người!
- Lui ra!
Cách đó không xa, Mạc Thanh Huyền đột nhiên gầm thét.
Nhưng mà, đám đạo binh kia vẫn không hề lui, năm tên đạo binh không chỉ không lui, ngược lại còn vọt tới phía Diệp Huyền.
Nhìn thấy một màn này, Mạc Thanh Huyền lập tức giận dữ:
- Ngu xuẩn!
Cách đó không xa, một tên đạo binh quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Thanh Huyền:
- Chúng ta thề sống chết giữ gìn tôn nghiêm của Thương Mộc học viện!
Thanh âm vừa dứt, hắn quay người vọt tới phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang chợt lóe lên trong sân, sau một khắc, một tên đạo binh ngoài mấy trượng trực tiếp bay đầu!
Máu tươi như trụ!
Sau lưng tên đạo binh này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện, hắn duỗi ra tay trái, Linh Tú kiếm vững vàng rơi vào trong tay hắn.
Lúc này, bốn tên đạo binh đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng không xuất kiếm, mà đột nhiên mở hai mắt ra.
Xuy xuy!
Hai sợi kiếm quang trực tiếp xuyên qua từ giữa chân mày hai tên đạo binh trong đó...
Nhanh!
Hai sợi kiếm quang này thật sự là quá nhanh! Lại thêm khoảng cách gần như thế, bởi vậy, hai người kia căn bản chưa kịp phản ứng đã bị hai sợi kiếm quang này miểu sát!
Một khắc khi hai sợi kiếm quang xuyên thủng giữa chân mày hai tên đạo binh này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ...
Xuy xuy!
Hai tên đạo binh còn lại, thân thể đột nhiên cứng ngắc tại chỗ, rất nhanh, hai đầu lâu từ trên cổ rơi xuống.
Mà giờ khắc này, quanh thân Diệp Huyền cũng đã có mấy lỗ máu, đặc biệt là vai trái, nơi đó đã bị một thanh trường thương xuyên thủng...
Diệp Huyền quay người đi tới trước mặt Lăng Hàn ở một bên, hai tay Lăng Hàn nắm thật chặt trường thương, đầu buông xuống tựa trên thân thương, đã hoàn toàn không có khí tức...
Diệp Huyền đột nhiên quỳ xuống, không ngừng đụng đầu xuống mặt đất, gào khóc như một đứa bé.
- --------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT