Thanh Châu, Khương quốc.

Thương Lan học viện.

Thương Lan học viện lúc này đã là một vùng phế tích, không chỉ Thương Lan điện ban đầu và các điện bị hủy, toàn bộ Thương Lan sơn cũng bị phá huỷ một nửa.

Diệp Huyền mang theo ba người Mặc Vân Khởi đi tới một vùng phế tích, Diệp Huyền đi vào trong phế tích, hắn tìm tìm, rất nhanh, hắn tìm được một vật.

Hồ lô rượu!

Hồ lô rượu của Kỷ lão đầu!

Khi thấy hồ lô rượu này, khóe mắt Mặc Vân Khởi cùng Bạch Trạch đã ẩm ướt.

Kỷ An Chi hơi cúi đầu, hai tay nắm thật chặt.

Diệp Huyền cầm hồ lô rượu, một lát sau, hắn treo hồ lô rượu bên hông mình, tiếp theo, hắn nhìn về phế tích phía trước, yên lặng một lúc, hắn quỳ xuống.

Quỳ!

Cả đời này, Diệp Huyền hắn trừ lúc quỳ trước người khác vì muội muội của hắn ra, chưa bao giờ cho quỳ ai khác.

Hắn mới tới Thương Lan học viện, là bởi vì Kỷ lão đầu cứu được muội muội, nhưng sau đó hắn ưa thích nơi này.

Tại đây, không có lục đục với nhau, không có ngươi chết ta sống! Tại đây, hắn cảm nhận được ấm áp không thể cảm nhận tại Thanh Thành Diệp gia!

Lúc này, ba người Mặc Vân Khởi đi tới Diệp bên cạnh Huyền, ba người chậm rãi quỳ xuống.

Bốn người bái ba cái trước phế tích!

Diệp Huyền nắm thật chặt hồ lô rượu kia, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kiên định, nói:

- Kỷ lão, ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ, cũng sẽ chiếu cố những học viên trên đường nhỏ Thương Sơn, ngày khác, ta cũng sẽ mang theo bọn họ đi tổng viện Trung Thổ Thần Châu, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi.

Nói xong, hắn đứng lên.

Mà đúng lúc này, bất ngờ xảy ra.

Không có dấu hiệu nào, bỗng nhiên sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, thoáng qua, thân thể hắn trực tiếp ngã xuống đất, cùng lúc đó, toàn thân hắn run rẩy như giật kinh phong…

Phát hiện việc này, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi thay đổi, ba người vội vàng vây đến trước mặt Diệp Huyền, giờ phút này, gương mặt Diệp Huyền đã vặn vẹo đáng sợ, hoàn toàn thay đổi hình dạng!

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ba người hoảng hốt, Kỷ An Chi vội vàng nói:

- Ta đi mời y sư!

Nói xong, nàng quay người muốn rời đi, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giữ chặt nàng.

Diệp Huyền run giọng nói:

- Không, không cần, ta, ta bị cắn trả, ngươi, các ngươi trông coi ta, chờ một chút liền... A...

Cắn trả!

Nữ tử thần bí đã cảnh cáo hắn, không thể tuỳ tiện thôi động Giới Ngục tháp, lúc trước hắn đã thúc giục. Hiện tại bị cắn trả, hắn đã ôm tâm muốn chết. Không chỉ như thế, mỗi khi nữ tử thần bí ra tay một lần sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn lên Giới Ngục tháp, mà cắn trả tiếp sau đó sẽ do chủ nhân Giới Ngục tháp tiếp nhận.

Lúc trước không có cắn trả, hiển nhiên là bị nữ tử thần bí cưỡng ép đè lại. Hiện tại...

Hiện tại hắn cảm giác thân thể như bị xé rách, cảm giác xé rách này đau không muốn sống.

Thôi động Giới Ngục tháp, tăng thêm nữ tử thần bí ra tay, cả hai cắn trả cùng một chỗ...

Cho dù là hắn cũng không chịu đựng nổi.

Trên mặt đất, toàn bộ thân thể Diệp Huyền không ngừng run rẩy, không chỉ như thế, toàn thân trên dưới của hắn như trúng phải trọng kích, vết rạn trải rộng, giống như sắp vỡ ra!

Thực sự doạ người!

Nhìn thấy Diệp Huyền như thế, ba người Mặc Vân Khởi đều kinh hãi, ba người đã chân tay luống cuống.

Diệp Huyền cuộn mình thành một đoàn, thân thể hắn không ngừng run rẩy.

Lúc này, hắn là hy vọng chính mình hôn mê!

Thế nhưng hắn biết, không thể hôn mê, nếu hắn hôn mê, khi đó hắn không bao giờ tỉnh lại!

Hắn không thể chết!

Hắn còn phải đi tìm muội muội, còn đi tìm An Lan Tú, còn phải xây dựng lại Thương Lan học viện, còn muốn....

Nhẫn nhịn!

Phải nhịn!

Diệp Huyền cố gắng chịu đựng...

Bên cạnh, đột nhiên Mặc Vân Khởi ngồi dưới đất, nhìn Diệp Huyền, nước mắt Mặc Vân Khởi tuôn rơi, hắn lau nước mắt trên mặt, nói:

- Là do ta yếu... Hắn thật ngốc mà, là ngu ngốc không có thuốc chữa!

Bạch Trạch xiết chặt nắm đấm, mặt không biểu tình, thân thể của hắn đang run rẩy.

Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyền, mặt nàng không biểu tình, nhưng trong mắt, nước mắt đã sắp chảy ra...

Thương Lan học viện hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ!

Nếu như Diệp Huyền lại có nguy hiểm...

Không biết qua bao lâu, chân trời đã xuất hiện một vệt màu trắng bạc.

Trời đã sáng!

Mà lúc này, thân thể Diệp Huyền cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ba người Mặc Vân Khởi vẫn trông coi, ba người không hề rời đi một bước.

Vào lúc giữa trưa.

Ngón tay của Diệp Huyền giật giật nhẹ nhàng, nhìn thấy cảnh này, Kỷ An Chi vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng bắt lấy cánh tay Diệp Huyền, nói khẽ:

- Như, như thế nào?

Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, hắn mở mắt ra, sau đó thân thể hắn cứng ngắc, nói:

- Trời còn chưa sáng sao?

Nghe vậy, thân thể Kỷ An Chi khẽ run lên, nàng nhìn hai mắt Diệp Huyền, đôi mắt Diệp Huyền hiện tại trống rỗng!

Trống rỗng!

Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch cũng ngây dại.

Diệp Huyền lau hai mắt, sau đó hắn im lặng.

Không phải trời còn chưa sáng, mà là hắn bị mù!

Lúc này, giọng nói của nữ tử thần bí vang lên trong đầu Diệp Huyền, nói:

- Thân thể ngươi rất mạnh, cứ thế chống được tháp này cắn trả, thế nhưng, đôi mắt là vị trí yếu nhất của thân thể, cặp mắt của ngươi không có khả năng gánh nổi tháp này cắn trả. Sở dĩ ta chưa ra tay, là bởi vì ta ra tay nhất định sẽ bị tháp này trấn áp, nếu ta cưỡng ép ra tay trấn áp nó, chỉ sợ phong ấn của tháp sẽ vỡ nát, không chỉ phong ấn vỡ nát, lực lượng tháp này cũng sẽ bản năng phản kháng ta, nếu là như vậy, kẻ chết đầu tiên là ngươi!

Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó hắn cười một tiếng, nói:

- Cũng không có gì.

Nữ tử thần bí lại nói:

- Con ngươi không có, ngươi còn có kiếm, ngày sau lấy kiếm làm mắt, dùng kiếm tu luyện ra một đôi kiếm nhãn!

Kiếm nhãn?

Diệp Huyền sửng sốt, trong lòng hỏi, nói:

- Có ý gì?

Nữ tử thần bí lãm đạm nói:

- Ngươi vốn lấy kiếm làm thể, tu luyện ra một đôi kiếm nhãn, cũng rất bình thường. Dùng tâm làm kiếm, lấy kiếm làm mắt, nói một cách đơn giản, ngươi sau này không dùng mắt nhìn thế giới, mà là dụng tâm. Dụng tâm xem thế giới này, ngươi mới có thể thấy bản chất, dĩ nhiên, ngươi hiện tại không thể tiếp xúc cấp độ như thế, thế nhưng, ngươi đã bắt đầu đi lên con đường này. Còn nữa, kiếm nhãn kiếm nhãn, ngươi ngày sau, hai mắt cũng có thể giết người. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tu luyện được.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Xin dạy ta.

Nữ tử thần bí nói:

- Có khả năng sẽ đau đớn!

Có khả năng!

Diệp Huyền cười khổ, nữ tử thần bí nói tới khả năng... Vậy thì không phải là khả năng, hẳn là vô cùng vô cùng đau đớn!

- ---------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play