“Ta quá ngốc, quá quá ngốc.” khoác trên mình tấm áo choàng của một vị lái buôn tốt bụng cho, ta cẩn thận từng li đi xuyên qua những con đường trong thành Sulfur.

“Ta biết rõ trước nay hệ thống chưa bao giờ có ý tốt, những thứ nó cổ vũ kiểu gì cũng có mờ ám, tuyệt đối không thể tuyển chọn. Ta chưa bao giờ thấy có thứ gì qua tay hệ thống mà không xảy ra chuyện. Ngươi xem, mọi thuộc tính đều thấp hơn bình quân thuộc tính tương ứng của hai loại huyết thống, điều ấy nói rõ thân xác này có vấn đề. Còn giá trị mị lực cao nghịch thiên kia nữa, ngươi cảm giác hệ thống sẽ mở lòng tốt để ta nhận được sự hoan nghênh của các mỹ nhân sao? Rõ ràng là cái bẫy! Tại sao lúc đó ta lại cố nhảy vào! Ta quá ngốc, quá quá ngốc!”

Con dơi bay bên cạnh ta tức giận liếc mắt trừng ta một trận.

“Đủ rồi! Ngươi đã lải nhải suốt hai trăm lần, thay đổi thân xác khiến trí khôn cũng mất rồi hả?”

“Không, chỉ là nhìn thấy ngươi còn thảm hơn ta nên cảm giác khá thoải mái, muốn lải nhải nhiều một chút.”

【 Ma sủng: Heloise (cơ thể mẹ tham lam). Chủng tộc: không thể phân loại. Thuộc tính: lực lượng: 12, nhanh nhẹn: 10, thể chất: 30, trí lực: 28, tinh thần: 25, mị lực: không xác định. Chức nghiệp: pháp sư cấp 1. Thiên phú chủng tộc: biến hình (cấp thấp). Đánh giá của hệ thống: đây là ma sủng của ngươi, nàng lúc nào cũng đang nghĩ cách để làm thịt ngươi mà không bị khế ước trừng phạt, quản nàng thật tốt, không thì cứ ngửa cổ chờ nàng tới cắt.】

【 Hệ thống nhắc lại: Phụt, ta đùa tí, giờ ngươi không cần lo nàng mưu phản nữa đâu, nữ yêu vương vĩ đại giờ chỉ có thể chuyển hóa loanh quanh giữa hình thái con dơi nhỏ hoặc con mèo nhỏ, đòn sát thương cao nhất đại khái là mèo vồ, làm tốt lắm, hiếm khi thấy có người còn thảm hơn cả ngươi.】

Khi ta tử vong, Heloise cũng suýt nữa bị hủy diệt, may mà nàng được thu vào bên trong hệ thống. Khi ta hồi sinh, nàng cũng nhờ vậy mà tiếp tục có thể hoạt động, chỉ có điều, dù ta trở về cấp 1 thì vẫn là người sống, mà nàng trở về cấp 1 thì không bảo trì nổi hình người.

“…Ngươi chắc chứ? Hay là ta giật xuống cái áo choàng của ngươi, sau đó hô thật lớn rằng ‘có người cởi truồng’ nhé, thấy thế nào?”

Con dơi nhỏ nghiến răng nói ra câu mà nàng cho rằng là điều uy hiếp đáng sợ nhất, tuy nhiên, ta lại cười phớ lớ:

“Cứ tự nhiên, cởi truồng đi dạo là chuyện cơm bữa ở chỗ này. Có người khỏa thân không phải tin mới, cách mấy ngày mà không có tên nào khỏa thân ra ngoài mới là tin mới.”

“Hừ, cho ta là ngu sao? Làm gì có nơi nào đáng sợ như vậy…”

“Bắt lấy cái con trâu trần truồng kia! Đúng, là cái tên khỏa thân vương kia. Đừng để cho hắn thoát, đám dã ngưu minh các ngươi vậy mà dám hoạt động trở lại. Lần này chúng ta phải nhốt chúng một tháng!”

Heloise còn nói chưa dứt lời thì đã há hốc mồm nhìn phía đằng trước, ta cũng mang biểu tình tê dại khi nhìn về phía tên đầu trâu trần truồng dẫn đầu một đám để chim hóng gió chạy vụt qua. Còn có cả một quần ám tinh linh kỵ sĩ cũng dốc hết sức đuổi theo ngay phía sau bọn chúng nữa.

“Tên quan tòa tối cao có tên gọi vinh dự là ‘khỏa thân vương’ sao?”

Không hiểu sao ta bỗng cảm thấy thật đau dạ dày(*). Sự lo lắng đối với tương lai của hệ thống tư pháp hòa lẫn cảm giác nhục nhã vì gia môn bất hạnh khiến ta nổi ý định đi giết người diệt khẩu. Nhưng hiển nhiên, giờ mà ta xông lên rút đao chém thì không phải đi thanh lý môn hộ, mà là đi đưa thức ăn…

“Đi thôi, trong phòng thí nghiệm của ta có nhiều loại phép thuật nhỏ dùng ảo giác cải biến bề ngoài lắm, cái bộ dáng này bây giờ muốn làm gì cũng không được.”

Ta vừa suy tính mấy biện pháp để thu dọn tên đầu trâu kia vừa cẩn thận từng li kéo chặt áo choàng. Trên khía cạnh nào đó, tòa thành này là nơi an toàn nhất cả thế giới dưới lòng đất, thế nhưng trên một khía cạnh khác, đây cũng là nơi nguy hiểm nhất, đặc biệt là khi ta ở trong trạng thái khó coi như hiện tại.

Ta cố tránh né tầm nhìn của mọi người, dùng tay lôi con ma sủng của mình chầm chậm đi tiếp. Thế nhưng Heloise lại trợn tròng mắt nhìn vào chỗ mấy tên thánh kỵ sĩ đang tán gẫu với mấy tên tử vong kỵ sĩ ở đằng xa.

Đây tuyệt đối là tình huống mà bất cứ nơi nào khác cũng không thấy được, nó là tượng trưng cho cuộc sống hài hòa giữa hỗn loạn và trật tự. Thấy thế, ta vừa định khoe khoang mấy câu, vậy mà bọn họ lại lập tức xông vào đánh nhau chí chóe, vừa đánh vừa mắng, cực kỳ hung hăng.

“Thế mới đúng chứ.”

Heloise vừa ý gật đầu, nhưng mà khi tiếng mắng truyền tới, nàng lại trợn tròn mắt lần nữa.

“Tên khốn nói không giữ lời, các nữ yêu mà ngươi đáp ứng đâu? Tại sao chỉ có mấy nữ cương thi tới, ngươi nhìn đi, cả đống giòi bọ lúc nhúc trên mặt, ai chịu cho được?”

“Biến, thằng trẻ con không biết mùi đời, đó là mốt mới nhất của khu vong linh chúng ta! Mà ngươi giữ lời chắc? Những nữ mục sư mà ngươi bảo sẽ gọi tới đâu? Sao lại có mấy bà thím béo ú tiểu đường ở đây? Ngươi nghĩ chúng ta bị ngu à?”

Xung quanh bắt đầu co người đi đường xúm lại xem rồi vỗ tay khen hay, vì thế nên hai bên càng mắng càng tục, càng đánh càng hung, chỉ có điều tử vong kỵ sĩ không dùng kiếm phù văn, thánh kỵ sĩ cũng không động đến thánh quang, ai nấy cũng chỉ đấm đá tay chân như mấy tên côn đồ lưu manh bình thường.

“Mơ tới các nữ yêu và Medusa ở khu chúng ta? Không có cửa đâu, cả chấn song cũng không có! Anh mày đây còn không cưa được, tại sao phải giới thiệu cho bọn các ngươi?”

“Hừ, nói cho các ngươi biết, nếu muốn trò chuyện với nữ mục sư thì ngay cả chúng ta cũng phải đánh lộn trước, hàng hóa tư nguyên khan hiếm như thế, dựa vào đâu mà muốn ta dẫn đến cho các ngươi gặp.”

Ta và Heloise cuối cùng cũng biết rõ mọi chuyện nhờ mấy tiếng nghị luận của quần chúng đứng xem. Cụ thể là hai bên tổ chức liên doanh, nhưng trên thực tế cả hai đều muốn tay không bắt cá thu lấy tư nguyên mỹ nữ của đối phương, kết quả ý tưởng lớn gặp nhau…

“Vong linh và thánh kỵ sĩ tổ chức liên minh? Thế giới này điên rồi hay là ta điên rồi?” Heloise tiếp tục trợn tròn mắt…

Ta nên cảm tạ rằng mình giờ đã có thân thể sao? Nhìn đám dở hơi trước mắt, dạ dày ta đột nhiên đau nhức. Hơn trăm năm qua, lần đâu tiên ta cảm nhận được cảm giác đau đầu và đau dạ dày (*).

“Ai đi gọi thành quản đi….”

“Dừng tay, là ai đang gây náo loạn? Ha ha, hóa ra là đám các ngươi. Cái lần ba phương liên minh lần trước, các ngươi thế mà dám mang đám Satyr(**) và Centaur đến, nếu chúng ta không mang vị Mening trong truyền thuyết kia tới để dọa chạy những ‘người đẹp’ kia, có lẽ hàng hiếm của chúng ta đã bị rơi vào tay các ngươi rồi. Giờ thù mới thù cũ tính một thể, ăn một chiêu đoạn tội trảm của ta!”

Được rồi, không cần gọi thành quản nữa, đám sinh viên vừa tốt nghiệp từ Nam Tường đã tới. Tuy nhiên, theo những tin tức vừa được lộ ra, cả ba bên đều khá là có ‘giao tình’… Dạ dày của ta lại càng đau tợn…

“Ái da!”

Đột nhiên, một người nào đó đụng vào ta khiến ta văng ra ngoài.

“Xin lỗi xin lỗi, Momo đang đuổi theo đám khốn nạn kia, không để ý.”

Hóa ra là một ám tinh linh thành quản vì mải đuổi mắt nên lỡ đụng phải ta.

Áo choàng của ta bị văng ra. Sau đó, khi thấy Momo đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình thì ta mới tỉnh ngộ lại rồi vội vàng túm lấy áo choàng bọc kín lại lần nữa. Hệ thống không tốt bụng đến mức đưa tặng một bộ quần áo. Đúng như lời đe dọa vừa rồi của Heloise, dưới tấm áo choàng này là một cơ thể hoàn toàn trần truồng.

“Khục, ta không có quan hệ gì với đám gia hỏa trong dã ngưu minh đ, ta chỉ là người mới tới đây để học tập luật pháp, vì không may nên gặp phải lũ cướp, đến quần áo cũng bị lột sạch…”

Ta cố gắng nhớ lại nụ cười số hai của thánh kỵ sĩ - - không làm việc xấu, cười ngẩng cao đầu; đồng thời lập tức tách biệt quan hệ giữa mình với đám biến thái kia. Ta không muốn đang yên đang lành thì bị túm tới nhốt vào trong trại tạm giam.

“Giờ trên người ta không có đồng nào, chỉ đành đến tìm một ông chú họ làm vu yêu tên là Roland, đây là Mimi, bằng hữu tốt nhất của ta.”

Sau đó ta đem Heloise giơ lên trước mặt vị ám tinh linh kia, vừa rồi, ta đã mệnh lệnh khiến nàng biến thành một con mèo nhỏ màu đen. Mà do khế ước ma sủng, vị nữ yêu vương uy nghiêm dù đã tức đến bốc lửa trong mắt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm nũng giả đáng yêu:

“Meo!!!”

“Ha ha, sinh vật giống cái thường không có tính đề kháng với các đồ vật đáng yêu, mà ta giờ lại nằm trong phạm vị đối tượng không có tính uy hiếp, khẳng định nàng sẽ chỉ kiểm tra một chút rồi thả đi.”

Đáng tiếc, ta lập tức phát hiện việc mình làm là thừa thãi, người trước mặt chẳng thèm liếc vị nữ yêu vương đang kêu meo meo đó mà chỉ nhìn chằm chặp vào ta.

Sau đó…

Nàng chảy nước miếng…

“Ha ha, lão nương phát rồi! Một bé trai hàng cực phẩm nha!!!”

Nghe thế, ngọn lửa giận dữ lập tức bốc lên, ta gào to:

“Ngươi mới là bé trai, cả nhà ngươi mới là bé trai!”

Lần này, ta thừa nhận lại bị hệ thống lừa, tất cả những câu an ủi kiểu: ‘rèn luyện từ tuổi nhỏ mới tốt cho việc nắm giữ thân thể’, ‘trạng thái linh hồn và trạng thái cơ thể phải đồng bộ mới là tốt nhất’… cũng không thể che đậy được sự thực rằng ta bị lừa.

Đời thứ nhất ta chết lúc mười bốn tuổi, do đó tư thái chân thực của linh hồn ta cũng là mười bốn tuổi, vì vậy, thân xác của ta bây giờ cũng tương đương với năm mười bốn tuổi, nhưng mà….

“Ai mà biết nhân loại đời đầu có tuổi thọ bao lâu, đối với bọn họ, mười bốn tuổi là tuổi trẻ con!”

Sơn nhân thị tộc có tuổi thọ ít nhất gấp hai lần nhân loại hiện nay, thế nên thân xác mười bốn tuổi này nhìn nhiều lắm mới được tám, chín tuổi.

Ta phải sớm nghĩ đến chứ, thuộc tính của thân thể này thấp hơn trung bình của hai loại kia là do năm tuổi quá nhỏ, mà mị lực cao nghịch thiên đó cũng thuần túy là vì mọi đứa trẻ đều thường rất đáng yêu…

Đúng vậy, đáng yêu, không phải đẹp trai…

Mái tóc vàng kim lấp lánh như ánh mặt trời; gò má phây phây hồng cứ như thể một quả táo đỏ mới rửa sạch, người khác nhìn vào chỉ muốn đến cắn một miếng; làn da trắng nõn mềm mại như nước, hiển nhiên không phải chịu nắng đốt nhiều; còn nụ cười tỏa sáng trên gương mặt kia thì lại khiến người ta cảm thấy tính cách hoạt bát đáng yêu của hắn…

Biến thành đứa trẻ không đáng sợ, đáng sợ là khi đến bên sông soi gương thử, đến ta cũng cảm thấy mình rất giống mấy đứa trẻ đi đóng quảng cáo, đáng yêu hết chỗ nói.

Mị lực 19, nếu lúc lớn mà có mị lực nhường này thì đảm bảo thu gái không hết, thiên hạ vô địch, nhưng mà nếu nó ở trên thân một đứa trẻ thì có cái rắm gì dùng?

Đây còn không phải chỗ âm hiểm nhất của hệ thống….

Bề ngoài nhỏ tuổi đối với pháp sư không phải chuyện to tát gì, những loại bí pháp hay đạo cụ lừa gạt năm tuổi cần gì có nấy, mấy ông bà già ngàn tuổi vạn tuổi còn cưa sừng làm nghé đâu đâu cũng thấy, chỉ cần ta về đến phòng thí nghiệm của mình, lấy ra số đồ cất giữ, ngụy trang thành người lớn chả có chút khó khăn nào.

Nhưng, vấn đề lớn nhất hiện tại là - - tiểu đệ đệ dù có rồi, nhưng chưa phát dục, có cũng bằng không! Đây mới là hạch tâm của hạch tâm!

Mất bao năm ta mới thoát khỏi cái thân thể toàn xương của vu yêu, thế mà hệ thống lại vứt cho ta một cơ thể chưa phát dục…

Mục tiêu lớn nhất bây giờ của ta là quay về kho sách thật nhanh, tra thử xem hoàng tộc của nhân loại đời đầu cần bao năm mới phát dục, lại cần bao năm mới có thể kết hôn… Được rồi, chắc không có cuốn sách nào rảnh rỗi đến mức ghi lại mấy cái này, dù vậy, ta vẫn phải cố thử một lần mới hả dạ.

Nhưng khi xem cô nàng ám tinh linh đang chảy nước miếng đầy đất, ánh mắt hiện hình trái tim ngay trước mặt, có vẻ ta chuẩn bị lại có tai nạn.

“Bé cưng… Không, người bạn nhỏ, cùng chị đi xem cá vàng nhé! Nhà chị có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu nha.”

“Cá vàng? Thế giới lòng đất có cá vàng? Ngươi nghĩ ta là ngu à?”

Giờ ta mới cấp 1, không đánh lại một thành quản với thực lực yếu nhất là bạch ngân giai, nếu không ta nhất định phải cho nàng nằm đất.

“Đúng rồi, người bạn nhỏ, chỗ của chị còn kẹo đường nha, nhiều lắm nhé!”

Nhìn Momo lấy từ trong giáp ngực ra một đống kẹo hoa quả, ta tự hỏi kết cấu đại não của nàng rốt cục là thế nào, đây thật sự là thành quản, đội quân tinh nhuệ, niềm tự hào của thành Sulfur sao? Nghĩ vậy, dạ dày ta càng đau đớn hơn…

“Thả ta ra!!”

“Không thể nào, khó khăn lắm mới gặp một bé hợp khẩu vị đến vậy, Momo nhất định phải đem về nhà nuôi! Chờ mấy năm nữa, Momo nhất định sẽ là người có chồng sớm nhất trong mấy chị em!”

Giờ Momo đã hoàn toàn đắm chìm vào mộng tưởng, hoàn toàn quên mất thân phận chấp pháp giả của mình.

“Ha ha, có một người chồng đáng yêu như vậy, Momo nhất định sẽ được các chị em khác hâm mộ đến chết!”

Ta quả thật giống một tên tiểu bạch kiểm (*), thế nhưng ta không muốn bị bao nuôi như mấy tên tiểu bạch kiểm, vì lẽ đó, ta không nói gì thêm, lập tức chạy.

Đáng thương làm sao, vừa chạy hai bước, dạ dày ta lại đau quặn, sau đó ta lảo đảo ngã ra đất.

“Vì sao lại khó chịu vậy, cả người kiệt sức, chẳng lẽ quá trình kết hợp thân thể xảy ra vấn đề?”

Tiếp theo, ta cảm thấy mình bị người ôm lấy, thanh âm của Momo vang lên ngay bên tai.

“Sao lại nhẹ vậy nè, người bạn nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm chưa vậy?”

“Ăn cơm?” Hóa ra ta quên mất cái này. Phải mất đến hai ngày trời ta mới đi được từ sông ngầm đến đây, tuy nhiên, do làm vu yêu đã lâu lắm, ta đã quên mất tiêu thói quen quan trọng nhất của người sống. Kẻ duy nhất bên cạnh ta là Heloise cũng là vong linh, thế nên cũng không nghĩ đến để nhắc nhở ta.

“Nguyên lai không phải đau dạ dày kia mà là đói nha. Hai ngày không ăn gì mà vẫn khỏe mạnh, xem ra thân thể này rất tốt.”

Sau khi ngộ ra vấn đề, ta lập tức đói đến ngất.

May mắn, trước khi ngất đi, ta vẫn kịp dùng chút sức lực còn lại của mình để hô to “Cứu mạng, có nữ biến thái, nàng muốn dụ ta uống sữa nàng…”, sau đó, khóe mắt ta lờ mờ trông thấy có các thành quản khác chạy đến, mong rằng cơ thể thanh bạch của ta có thể bảo trụ được.

“Bi kịch a, cái hệ thống lừa đảo, ta không đội trời chung với ngươi!”

….

(*) đau dạ dày: một từ lóng với nghĩa giống ‘đau bi’, ý chỉ cảm giác khi nhìn thấy những điều gai mắt khó chịu.

(**) Satyr: nửa người nửa dê

(*) trai bao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play