“Đại nhân! Những bán dương nhân như chúng ta đời đời chỉ sống nhờ chăn dê, ngày đó, chúng ta khó khăn lắm mới tìm được một mảnh đồng cỏ phì nhiêu, vừa vặn có thể giúp các bảo bối của chúng ta ăn no, vậy mà bọn ma quỷ này bỗng dưng tiến đến…”
“Đúng vậy, các nàng đoạt đi bảo bối của chúng ta, cư nhiên cướp của chúng ta còn mặt dày xưng là chấp pháp giả, nơi nào có chấp pháp giả lại đi cướp giữa ban ngày ban mặt như vậy?”
Trước mặt ta, một đám bán dương nhân (nửa người nửa dê) bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng, những bán thú nhân nhỏ bé này nổi danh vì sự lắm mồm và giảo hoạt, lúc này, gò má chúng chảy đầy nước mắt, hệt như vừa chịu oan to bằng trời.”
“Đại nhân, ngươi phải làm chủ cho chúng ta, toàn bộ gia sản của chúng ta đều bị những ác ma này cướp đi.”
“Đúng, đúng, tiểu Charles đáng thương của ta, mới sinh ra được hai tháng đã bị những ác ma này bắt rời đi mẹ.”
“Con dê nhỏ đáng yêu của nhà ta, thật là một lũ sói cái độc ác, chúng tới nhà chúng ta…”
Kẻ khóc đến trời sầu đất thảm ta thấy nhiều, thế nhưng nguyên một đám kêu khóc thảm thiết như vậy ta vẫn thật sự ít thấy, không hổ là bán dương nhân, có tên còn chế ra giai điệu vừa khóc vừa hát…
Ta cực kì rung động, nhìn hồi lâu, sau đó mới phát hiện bài hát ấy có trình độ không cao, quanh đi quẩn lại chỉ có vài ba câu, thế là ta mất hứng thú, ngáp một cái rồi đưa ra phán quyết:
“Không tồn tại chấp pháp giả chấp pháp không thích đáng, bộ lạc Khamsin phải nộp toàn bộ tiền phạt mới có thể lấy lại số dê bị giam giữ, đây là phán quyết cuối cùng, không thể kháng án.”
“Đại nhân.”
“Ta bị oan!!”
Tại trên vành móng ngựa, bị cáo – phó đội trưởng thành quản Amanda – thở dài một hơi, tại chỗ ngồi của nguyên cáo lại vang lên tiếng khóc chói tai, thế nhưng ta vẫn bất vi sở động như cũ.
“Pháp cảnh, dẫn xuống đi, người tiếp theo.”
“Tham quan hoành hành, tư pháp bất công, quan ngu bảo hộ quan tham!!”
Haizz, mỗi lần đều là thế này, thế nhưng ngay trước mặt bị mắng là ngu vẫn thực khó chịu.
“Ác ý công kích quan toà, phạt 10 đồng vàng. Thuận tiện nói một câu, lần sau còn thả dê trên mặt cỏ thuộc khu vực phủ xanh thành thị, trực tiếp thu toàn bộ bầy dê của các ngươi.”
Chính xác, đám bán dương nhân có quyền được chăn thả súc vật, thế nhưng nếu chăn thả tại khu vực thảm cỏ thuộc đề án phủ xanh thành thị, hành động đó đã từ tự do cá nhân chuyển biến thành tội phá hoại tài sản công rồi.
Nửa năm qua, vì mặt cỏ và vườn hoa bị hư tổn, chỉ riêng chi phí cho nhân công tu phục đã tốn mấy chục vạn đồng vàng, mà tiền phạt của bọn họ chỉ có mấy trăm đồng vàng tiền mua rơm cỏ thay thế.
Đám nửa người nửa dê này am hiểu nhất là thay trắng đổi đen, hiện tại thế mà dám kháng cáo đám thành quản, vu cho họ tội ác ý chấp pháp, cho ta là thằng ngu sao?
“Đúng rồi, tên vừa mắng ta tự giác đến xã khu lao dịch hai tháng. Tên nào còn nói nhảm thì đi theo hắn. Sau này chăn nuôi thì ra đồng mua rơm cỏ hoặc ra ngoài thành mà chăn thả, nếu còn chăn thả bừa bãi, trục xuất tộc quần ra khỏi thành.”
Đối với những tên bán dương nhân lười biếng mà xảo trá, một bên thả dê một bên ngủ đã là dạng lao động cực khổ nhất. Để bọn họ làm công việc giống các chủng tộc khác thật không khác gì khổ hình, còn nếu để bọn họ vì người khác lao động miễn phí, tuyệt đối còn thảm hơn so với phạt tử hình.
Trong nháy mắt, khóc nháo không có, hát xướng im bặt, bọn họ tự giác xếp thành hàng đi ra ngoài.
“Tốt, tiếp theo.”
Sau đó, nhìn vào hồ sơ, lại nhìn đến bị cáo, ta nhăn lại mi, khó trách quan toà cấp dưới đem bản án này quăng cho ta, cái án này thật sự không dễ phán.
“Bị cáo, Mening Herault, chủng tộc bán long nhân, chức nghiệp thợ săn, bị tố cáo tội bắt cóc và lạm dụng tình dục đồng tính.”
Tên này tội chứng đầy đủ, chính hắn cũng thú nhận không chối cãi, thế nhưng lúc phán xét lại khiến người ta đau đầu.
Tuy nhiên sử dụng thủ đoạn rất dơ bẩn, thế nhưng tên Mening này đã hoàn thành ước mơ của rất nhiều thợ săn: bắt một tên Druid làm sủng vật. Cái đáng nói chính là sau khi thành công, hắn lại ‘vân vê’ “sủng vật” của chính mình, đặc biệt, tên “sủng vật” đó lúc là gấu, có lúc lại là báo, có khi còn là chim, chỉ không ‘vân vê’ khi về hình người… Nói thêm một câu, tên Druid kia là nam tính, còn Mening… cũng là nam tính…
“Quá ô trọc, quá buồn nôn! Hành động của hắn ảnh hưởng đến đời sống văn hoá của toàn bộ thành Sulfur, cực lực yêu cầu tử hình tên biến thái thú giao kiêm đồng tính luyến này, trả lại bầu không khí trong sạch cho thành phố.” tên kiểm sát viên tộc địa tinh khảng khái đứng tại vị trí nguyên cáo, vụ án này, sau mấy lần kháng án, đến tối cao pháp đình này đã là lúc then chốt cuối cùng.
“Chúng ta phải chú ý thân phận bán long nhân của bị cáo, ‘cùng thú đồng hành’ là một truyền thống của chúng. Mặt khác, bao dung các truyền thống khác nhau của các chủng tộc khác nhau vẫn luôn là truyền thống của thành Sulfur. Huống hồ, trên văn bản luật không quy định tức vô tội là quy tắc căn bản nhất của hiến pháp chúng ta, trong bộ luật của chúng ta không có cấm hành vi giao cấu với thú đúng không? Nếu không cấm, như vậy đó không phải hành vi phạm tội, suy ra không thể kết tội, càng không được phép tử hình.”
Dựa vào sự am hiểu luật pháp, quan biện hộ tộc tinh linh Cross lại chiếm ưu thế lần nữa. Thế nhưng chính hắn khi nhìn thân chủ của mình cũng tràn đầy xem thường.
Tại trong mắt tinh linh, những kẻ sùng kính tự nhiên, tên thợ săn Mening biến thái này đáng chết một vạn lần, thế nhưng, đây là toà án, hắn không thể bởi vì tư tưởng cá nhân của mình mà bỏ qua chức trách của một quan biện hộ.
Thực tế cũng giống như Cross nói, do không có luật quy định tội hành của hắn, bên viện kiểm sát đến tội danh cũng không thể xác định, như vậy làm sao có thể xử phạt?
“Phải có luật nào đó quy định tội thú giao buồn nôn đó, nếu như tên khốn này còn vô tội, chúng ta làm sao có thể duy trì sự công chính và uy nghiêm của luật pháp!”
Nghe Cross nói, kiểm sát viên Rowe Golden Coin hét lên như sấm, cho dù không thể nhìn thấy biểu tình dưới tấm mặt nạ sắt, chỉ từ ngữ khí phẫn nộ và đám gân xanh đang nổi trên cổ hắn, ta vẫn có thể phán đoán được sắc mặt hắn hiện tại thế nào.
Cũng đúng, vì vụ án này, Rowe đã bỏ ra rất nhiều tinh lực, xét xử hai lần, cuối cùng đưa vụ án đến toà án tối cao không phải vì muốn chứng kiến tên biến thái kia trốn thoát khỏi chế tài của pháp luật.
Ta nhìn xuống cái đầu thằn lằn đang đứng trước vành móng ngựa, tên biến thái đó cũng nhìn vào ta, thần sắc thản nhiên, không có tí câu thúc cùng bất an nào của kẻ phải bước lên bục bị cáo.
Dưới tác dụng của bộ thần khí ta đang mặc trên người mà hắn còn thản nhiên như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều, hắn cho rằng hắn không làm sai, hắn vô tội. Vì vậy, thần khí cũng vô hiệu.
“Giá trị quan bất đồng sao? Không, những tên bán long nhân khác cũng không biến thái như vậy. Hắn chắc chắn biết luật pháp, hắn biết nơi này không thể phán hắn có tôi. Ha ha, quả nhiên thế giới khác luôn có thể gặp đến một số tội thú vị, thật ‘thú vị’ nha!”
“Ha ha, ta có thể đi về sao? Các sủng vật của ta còn đang chờ ta về cho ‘ăn’ nha."
Ta cười ha ha, tên bán long nhân kia cũng cười ngu ngơ.
Đối với ta, biểu lộ cười thản nhiên này chính là một lời khiêu khích.
“Đùng!”
Pháp chuỳ rơi xuống, ta tuyên phán.
“Vô tội, phóng thích.”
Luật không cấm không có tội. Nếu luật pháp ta chế định ra có lỗ thủng, vậy lần này ta nên nhận thua.
Nghe vậy, Mening Herault cười hàm hậu, trên mặt tràn đầy đắc ý.
“Tư pháp thành Sulfur quả nhiên là công chính nhất.”
Nhưng…
“Rowe, đừng nóng, ngươi cũng sớm biết luật không cấm không có tôi, chúng ta không thể phán hắn có tội.”
Rowe tất nhiên biết, chính bởi vì biết hắn mới tức thế, để một tên tội phạm tiêu dao ngoài vòng pháp luật, quả thực là sự nhạo báng đối với toà án tối cao.
“Nhưng, đại nhân…”
“Hội nghị của pháp vương sảnh tuần sau, chuẩn bị tốt chưa?”
“Cái gì?! Nga, ta hiểu!!”
Ta đột nhiên hỏi chuyện không liên quan, Rowe lúc đầu sửng sốt, sau đó ngộ ra, mặt đầy vui mừng.
Pháp viện của chúng ta không chỉ là cơ cấu tư pháp, nó còn có thể lập pháp. Pháp vương sảnh, một trong bốn sảnh, chính là nơi phụ trách khởi thảo luật mới.
“Ân, nếu như tên tiểu tử Herault đã giúp chúng ta tìm đến lỗ thủng của luật, vậy chúng ta bổ sung. Cross, khi nào luật mới ban hành, phái mấy tên kị sĩ thường xuyên đến tâm sự với hắn. Để hắn sớm đến chúng ta còn tiện cảm tạ. »
Những lời đó ta nói trước mặt Mening, lúc này, mặt hắn hết xanh lại đen, có vẻ đã tưởng tượng đến lúc bị bắt lần nữa.
Còn việc hắn không tiếp tục làm mấy chuyện này? Nếu thực như vậy hắn đã không xem “cùng thú đồng hành” là việc yêu thích nhất trong đời.
Nghe vậy, cho dù là người thắng án, Cross cũng vui ra mặt.
“Dạ, đại nhân, ta sẽ lập tức làm theo, loại hành động buồn nôn như ‘cùng thú đồng hành’ lẽ ra phải nhận đến trừng phạt thật nặng. Nếu tiến hành công khai thì hình phạt càng thêm nặng.”
“Đúng rồi, nhớ thêm cấm ngược đãi động vật, nếu ai phạm phải tội này sẽ bị tước đoạt quyền nuôi dưỡng sủng vật. Làm một cái bảo hiểm kép ngăn ngừa những hành vi này!”
Là một thành viên của hiệp hội yêu sủng vật thành Sulfur, ta sao có thể khiến loại người như vậy ức hiếp các loài động vật đáng yêu, trực tiếp khiến hắn mất quyền nuôi sủng vật đi.
Cuối cùng, Mening khóc, nếu hắn còn ở lại thành Sulfur vậy thì phải từ bỏ sự yêu thích với ‘cùng thú đồng hành’.
Thế là dưới sự khống chế của ta, tôn nghiêm của luật pháp được tiếp tục duy trì.
Nếu tên gia hoả kia cải tà quy chính? Cá nhân ta cho rằng việc này là không thể. Mặt khác, kể cả hắn thực sự sửa được, đó không phải chuyện tốt sao?
“Tiếp theo…” tuy mấy vụ này không thú vị gì, thế nhưng công việc chẳng phải luôn nhàm chán như thế sao?
Nhàm chán, không thú vị, để người mệt mỏi, thế nhưng cũng có lúc lại rất có ý vị và ý nghĩa.
Ps: Tên Mening Herault là do ta dùng google dịch kiếm ra, tên nguyên gốc là Ai la Bi phong, cái tên Bi phong từng xuất hiện ở một số truyện khác, đều là nhân vật ham "xiếc thú", ta không rõ có "điển cố" gì ở đây hay không, nói chung là google mãi không ra, đang một đống tên tiếng anh, nếu để tên hán việt thì ngứa mắt, do vậy ta cũng đổi luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT